Khi Thời Trường Phong dẫn người vào, phòng bệnh vốn cũng khá rộng rãi và thoải mái dần trở nên chật chội. Giản Hoài chợt cảm thấy bực bội, chân mày xinh đẹp nhíu lại mà chẳng ai phát hiện ra, tay trái phủ trên mặt bàn theo bản năng, cậu cong ngón cái cùng với bốn ngón còn lại và bắt đầu cào qua cào lại lên bàn. Móng tay của cậu được cắt rất gọn gàng, động tác cũng khẽ và không phát ra tiếng động gì. Giản Bác Hàn đang đứng đưa lưng về phía Giản Hoài nên không thể nhận ra động tác nhỏ của cậu.
Nhưng Thời Trường Phong đối diện với Giản Hoài lại lướt nhẹ tầm mắt qua ngón tay cậu rồi nói với mấy tên bác sĩ thực tập: “Các cậu sửa lại ghi chép kiểm tra phòng bệnh vừa nãy đi, nhớ chép sang hồ sơ y tế.”
Ý của câu nói này là muốn họ rời đi, đám bác sĩ thực tập biết điều đi khỏi.
Phòng bệnh lại trở về với trạng thái trống không. Trái tim của Giản Hoài mới thả lỏng, động tác trên ngón tay vô thức dừng lại, nhưng cánh tay trái vẫn để trên bàn, mượn mặt phẳng này để che giấu con dao găm nằm trong tay áo.
Lưỡi dao lạnh giá dần ấm lên bởi nhiệt độ cơ thể, xúc giác dần thích ứng với sự tồn tại của dao găm. Con dao đó gần như hòa thành một với Giản Hoài, nếu không vì mũi dao hơi cong, đè lên da và mang đến một cơn đau ít ỏi, Giản Hoài cũng sắp quên mất mình đang cất giấu một vũ khí sắc bén trên người.
Giản Bác Hàn thấy Thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-duoi-vuc-sau/3979020/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.