Mẹ Tiêu cũng bị dọa, bà gào hét chạy đến cửa đối diện gọi bác sỹ thú y Cam Ninh Ninh. Chút vấn đề nhỏ của Tiêu Ái Nguyệt bị sự khẩn trương của Từ Phóng Tình biến thành sự kiện cưa chân. Mạnh Niệm Sanh ngồi trong nhà một lúc mới ngẩng đầu nhìn Từ Phóng Tình, "Tôi muốn nói chút chuyện với chị."
Từ Phóng Tình ra vẻ rất không thoải mái, thậm chí có chút bài xích, "Hôm nay tôi không muốn nói chuyện."
Tiêu Ái Nguyệt nghe không hiểu đối thoại liền nghi hoặc hỏi Mạnh Niệm Sanh, "Hai người nói chuyện gì vậy?"
Mạnh Niệm Sanh lắc đầu, ngắn gọn nói, "Một chút việc riêng thôi."
Đỗ Y Sơ vẫn chưa đi, cô đang chờ Đông Văn Giang tới đón, có nhiều người ở đây khiến cô hoàn toàn cảm thấy xa lạ, đứng không được, ngồi cũng không xong, đành phải hỏi Từ Phóng Tình, "Chút nữa chị có đi chung không?"
Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người đều đang chờ đáp án, mẹ Tiêu cũng ngừng thở đợi câu trả lời tiếp theo của Từ Phóng Tình.
Từ Phóng Tình không yên lặng quá lâu, mấy giây sau liền nhả ra một chữ, "Đi."
Nên đi vẫn phải đi, Tiêu Ái Nguyệt rất khó nói rõ tâm tình của bản thân. Cô nhắm mắt lại, khí lạnh không biết từ đâu xuất hiện càn quét toàn thân nhưng biểu hiện của Mạnh Niệm Sanh lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, đột nhiên mở miệng nói, "Chị không thể đối xử với tôi như vậy."
Đối xử với ai? Chuyện gì đã xảy ra? Tiêu Ái Nguyệt mở to mắt, mê mang nhìn về phía Mạnh Niệm Sanh. Cam Ninh Ninh cũng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-den-ba-muoi-tuoi/380412/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.