Từ Giang Hoan chưa ngừng khóc thì lãnh đạo Giang đã từ Bắc Kinh ngàn dặm xa xôi chạy tới.
Từ Giang Hoan khóc đến trưa, mẹ cô đã đến công ty trong buổi chiều cùng ngày, lúc cô đang dùng cơm, mắt mũi đỏ hoe, cô gái này lại thay đổi nhận thức của Tiêu Ái Nguyệt thêm lần nữa. Tiêu Ái Nguyệt dỗ cô mấy tiếng, hai người ngồi trên sofa không nói lời nào, cứ mười mấy phút lại khóc một lần.
Đừng nói lãnh đạo Giang là mẹ của cô, ngay cả Tiêu Ái Nguyệt là người ngoài cũng thấy đau lòng. Lãnh đạo Giang bị hù không nhẹ, bà đẩy mở cửa tiến vào, mặt mũi trắng bệch, "Hoan Hoan, sao lại khóc?"
"Mẹ." Từ Giang Hoan nghẹn ngào, trong miệng còn có cơm Tiêu Ái Nguyệt đã mua cho kèm theo một ngụm nước mũi, một ngụm nước mắt, phàn nàn nói với mẹ, "Bà ngoại và Vương Tiểu Dũng ăn hiếp connn."
"Mẹ biết." Lãnh đạo Giang hoảng hồn, đâu còn bộ dáng đoan trang như lúc ở Bắc Kinh. Bà ôm thân thể Từ Giang Hoan, dịu dàng an ủi, "Mẹ đây, mẹ sẽ đòi lại công đạo cho con."
Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy mẹ con thâm tình cũng lúng túng, cô nghe lệnh của lãnh đạo Giang gọi Vương Tiểu Dũng về công ty, sau khi ở bên cạnh Từ Giang Hoan trong căn phòng nhỏ nửa ngày liền nghe lãnh đạo Giang gõ cửa kêu các cô ra ngoài.
Vương Tiểu Dũng trở lại, lãnh đạo Giang cũng dẫn Từ Giang Hoan trở về khách sạn. Sau khi Tiêu Ái Nguyệt đưa hai người về mới nhận được điện thoại của Từ Giang Hoan, cô bảo Tiêu Ái Nguyệt chuẩn bị tối nay tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-den-ba-muoi-tuoi/380407/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.