"Từ Phóng Tình." Nụ hôn vẫn tiếp tục nhưng lửa nhiệt tình đã không còn tồn tại nữa. Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi buông lỏng cánh tay đang ôm người kia ra, sau đó cúi đầu lui về sau một bước, cố ý tránh khỏi sự vũ nhục của người yêu, "Chị thật đáng thương."
"Chẳng phải nói có thể từ chức vì tôi sao? Tiêu Ái Nguyệt, em muốn đi đâu?" Chứng kiến đối phương từng bước xa cách mình, Từ Phóng Tình cười lạnh rồi ngẩng mặt lên, trào phúng hỏi, "Chẳng phải em nói yêu tôi sao? Đây chính là tình yêu của Tiêu Ái Nguyệt sao?"
"Em yêu một người tên là Từ Phóng Tình, dù chị ấy ghét động vật cũng muốn nuôi chúng bởi vì chị ấy thiện lương, tấm lòng nhân ái. Em yêu người phụ nữ luôn nghĩ về em mọi lúc bởi vì chị ấy yêu em, còn chị thì sao?" Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi quay đầu nhìn Từ Phóng Tình, giọng nói rất nhẹ, thoáng lộ ra sự bất lực, "Chị là một kẻ đáng thương. Chị không có người thân, không có bạn bè, không có người yêu. Chị cự tuyệt tất cả hy vọng và từ chối tất cả những người đáng yêu, không sai, chị đã cự tuyệt tất cả những người phụ nữ đáng yêu. Chị muốn ép em đúng không? Hay muốn mắng em? Từ Phóng Tình, đối mặt với hiện thực đi, Tiêu Ái Nguyệt không có chị sẽ luôn cảm thấy khó chịu suốt cả đời này, cơ mà nếu không có chị thì em vẫn có cả cuộc đời, còn chị thì sao? Từ Phóng Tình, chị vẫn mãi cao cao tại thượng, kỳ thật có em ở bên cạnh hay không cũng chẳng có gì khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-den-ba-muoi-tuoi/380405/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.