Cách tốt nhất để quên một người chính là lao đầu vào công việc, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tiêu Ái Nguyệt không muốn ngồi lì ở văn phòng, nhưng cô cũng không muốn làm cái nghề tài xế này cho lắm, đó chỉ là ngoài ý muốn thôi, đương nhiên cô cũng không quan trọng quá vấn đề.
Ngày đầu tiên đi làm, cô là tài xế đầu tiên đến công ty, đợi đến hơn mười giờ sáng, chồng của Lý nữ sĩ là Trương Lão Lục mới khoan thai đi tới, gã ngáp một hơi rồi cầm phiếu điều xe từ phòng an ninh đi ra, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt đang ngồi ở cửa nhà kho liền dụi mắt một cái, "Tiêu tiểu thư, đến sớm thế? Quản lý Trình đã sắp xếp cô chuyển lô hàng nào chưa?"
Chưa, Tiêu Ái Nguyệt chưa gặp mặt quản lý Trình lần nào chứ nói chi đến chuyển hàng hóa, "Tôi chưa từng gặp những người khác."
"A, những người khác còn chưa tới đâu, giờ làm việc của chúng tôi không cố định." Dù sao cũng là khách trọ của mình nên Trương Lão Lục tuân theo 'chủ nghĩa nhân đạo' đưa cô đến bộ phận nhân sự, "Công ty của chúng ta có tám tài xế, thêm cô nữa là chín. Xưởng của chúng ta làm gia công nên vận chuyển hàng khá thường xuyên, đôi khi còn xuất hàng vào nửa đêm, có lúc thì xuất hàng vào buổi sáng, cũng có ngày không cần phải đi làm. Nếu cô muốn biết công ty có bận hay không thì cứ quan sát thử, gần đây công ty rất bận, tài xế phải đi về liên tục, để tôi dẫn cô đi tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-den-ba-muoi-tuoi/380393/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.