Lần đầu tiên Tiêu Ái Nguyệt thấy có người bị choáng vì bị ném xà phòng, không những vậy mà người kia lại chính là cô. Nếu đổi lại là người khác, cô tuyệt đối sẽ coi nó là trò cười, không cười đến Tết sẽ không bỏ qua, nhưng bây giờ, người đắp khăn nóng nằm trên giường thoa mặt là bản thân nên cô không thể cười, ngược lại còn muốn khóc cho người nào đó nhìn.
'Người nào đó' căn bản không có bất kỳ áy náy nào, khi cô nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt ngã xuống trước mắt, chuyện đầu tiên làm chính là mặc quần áo. Trái tim của Tiêu Ái Nguyệt rất đau, cảm giác bản thân mình trong nhà này hoàn toàn không có nhân quyền.
"Tình Tình, em muốn ăn táo." Tiêu Ái Nguyệt yếu ớt mở miệng nhắc nhở người phụ nữ lớn tuổi nào đó đang trầm mê trong thế giới internet rằng mình vẫn còn sống, "Em cũng muốn ăn."
"Tự mình gọt đi." Từ Phóng Tình thích ăn táo chấm muối, tay trái cầm di động, tay phải cầm cái nĩa, hoàn toà bất vi sở động đáp trả Tiêu Ái Nguyệt, "Trong tủ lạnh còn đó."
"Chị vừa cầm xà phòng lớn như vậy chọi em, bây giờ em chẳng có chút khí lực nào, chị giúp em gọt một trái đi." Tiêu Ái Nguyệt thấy mặc dù người phụ nữ này cứng - mềm đều không ăn nhưng khổ nhục kế hôm nay đã mang đến hiệu quả nên cô lần nữa giả bộ đáng thương nói, "Chị nhìn mặt em đi, sưng giống như cái đầu heo rồi."
"Ai bảo em chạy loạn làm gì?" Từ Phóng Tình khinh bỉ nhìn đối phương, thấy gương mặt quả thật đã sưng to chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-den-ba-muoi-tuoi/380369/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.