Từ Phóng Tình đã từng nói cảm xúc phẫn nộ của con người đều bắt nguồn từ sự bất lực của bản thân, Tiêu Ái Nguyệt ghi tạc từng câu từng chữ, còn dán nó ở chỗ ngồi của mình.
Đúng mười một giờ, Từ Phóng Tình vào văn phòng của Quý Văn Việt đã được một tiếng, Tiêu Ái Nguyệt muốn gõ cửa tham dự nhưng lại không có lòng tin mình sẽ được tham gia.
Hai người họ đang trò chuyện gì thế nhỉ? Với cái miệng của Từ Phóng Tình mà có thể bình an vô sự ở chung với người khác đến một tiếng đồng hồ quả thật không dễ. Trình Quân Khôn đã sớm về, lúc rời đi còn nhận lỗi với Tiêu Ái Nguyệt thêm lần nữa. Tiêu Ái Nguyệt rảnh rỗi đợi người yêu đến mười một giờ rưỡi mới nghe được âm thanh kéo cửa.
"Cứ như vậy đi, tối nay tôi sẽ gửi email bản phác thảo hợp đồng cho chị." Giọng của Từ Phóng Tình truyền ra từ văn phòng, Tiêu Ái Nguyệt nghe không hiểu nhiều cho lắm, "Chị xem có cần bổ sung gì không rồi gọi lại cho tôi."
"Ừm." Quý Văn Việt thay đổi dáng vẻ bình thản trước kia, rạng rỡ trả lời, "Vậy chúng ta hợp tác vui vẻ nhé."
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, Từ Phóng Tình để ý tới Tiêu Ái Nguyệt ở sau lưng liền nhíu mày chỉ ra ngoài cửa, "Tiêu Ái Nguyệt, nghe nói em tìm tôi có việc?"
Giống như không có việc gì, Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu rồi lại gật đầu, "A, đúng vậy."
Quý Văn Việt cũng không nói gì, cô cố ý quay người nhìn thoáng qua Tiêu Ái Nguyệt, nhưng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-den-ba-muoi-tuoi/380364/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.