Mạnh Niệm Sanh cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhận ra sắc mặt khó coi của Từ Phóng Tình, chỉ có Tiêu Ái Nguyệt ở bên cạnh vẫn vô tư khuyên nhủ, "Đúng vậy, có muốn lên nhà ngồi một chút không?"
Mạnh Niệm Sanh đương nhiên không biết đây là lần đầu tiên Từ Phóng Tình mời người lạ về nhà làm khách, cô suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, "Để hôm khác nhé, hôm nay trễ lắm rồi."
Tiêu Ái Nguyệt âm thầm phỉ nhổ người kia không biết nể mặt Từ Phóng Tình, liếc sang người bên cạnh liền trông thấy sắc mặt của chị ấy đã đóng băng nên cô càng trách Mạnh Niệm Sanh ngu ngốc, không thức thời, "A, còn sớm mà, mới có mười giờ."
Mạnh Niệm Sanh không biết nên làm sao để nhắc nhở người kia là sắp có đại họa giáng xuống đầu, chỉ biết im lặng nhìn Tiêu Ái Nguyệt. Từ Phóng Tình không chờ được, xoay người, không nói một lời đi đến cửa thang máy.
Tiêu Ái Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài, phàn nàn nói, "Tiểu Mạnh, cô đắc tội với chị ấy rồi."
Mạnh Niệm Sanh dở khóc dở cười, "Chị xác định là tôi sao?"
Không phải vậy thì sao?
Tiêu Ái Nguyệt đẩy cửa ra, dạo quanh phòng khách một vòng, nhìn thấy áo khoác bị Từ Phóng Tình tùy ý ném trên ghế sofa, cô xoay người nhặt áo lên treo ở phòng tắm, lúc đi ra liền phát hiện Từ Phóng Tình đang ngồi trên ban công nhắm mắt dưỡng thần. Tiêu Ái Nguyệt theo ra ngoài thì lập tức bị không khí lạnh đông cứng, run rẩy hỏi, "Tình Tình, chị không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-den-ba-muoi-tuoi/380354/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.