Tiêu Ái Nguyệt ngáp tới ngáp lui cả ngày, tinh thần đặc biệt kém. Cô rảnh rỗi đi dạo vòng quanh xưởng nhưng thật sự không biết đi đâu bèn ngồi ngẩn người ở khu nghỉ ngơi của nhân viên. 
Cô không có việc gì làm, chẳng có ai nói chuyện, lúc ăn cơm cũng không có ai rủ đi. Tiêu Ái Nguyệt mặc đồ công sở ngồi ăn cơm giữa đám công nhân trông cực kì bất hoà. Do giữa trưa cô bị người ta chỉ trỏ sau lưng nên ban đêm dứt khoát không đến đó ăn nữa mà ghé vào trong túc xá xem phim Mỹ. 
Trong khoảnh khắc như quay lại cuộc sống 'trạch nữ' ở xí nghiệp nhà nước năm xưa. Tuy Tiêu Ái Nguyệt trở về giai đoạn trước giải phóng nhưng cô không cảm thấy khó thích ứng, vò đã mẻ không sợ sứt, cô quyết định tắm rửa lên giường đi ngủ. 
Từ Phóng Tình cũng không gọi điện thoại cho cô, không có lãnh đạo giám sát, Tiêu Ái Nguyệt như ngựa hoang mất cương, bắt đầu phóng đãng vô độ. Cô vốn là một người có khả năng thích ứng cực cao, quăng ở đâu đều có thể sống được, sức sống mạnh mẽ như cỏ dại. Đến ngày thứ ba, Tiêu Ái Nguyệt đã nhập gia tùy tục, ngay cả đồng phục cũng không thèm mặc, cô chỉ khoác cái áo vest nhỏ rồi đi xuống lầu chào dì bếp, "Dì ơi, trưa nay ăn gì vậy?" 
"Tiêu tiểu thư có thích ăn rau xanh không, tôi giữ lại cho cô." Dì bếp rất nhiệt tình, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt đến liền dùng giọng quê hương nói chuyện thân thiết, "Lát nữa cô nhớ đến sớm nhé." 
"Dạ." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-den-ba-muoi-tuoi/380271/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.