"Chúng tôi nắm chắc mọi thứ ở đây, Tiêu tiểu thư, cô không hề tin tưởng nhóm chúng tôi chút nào sao, ý cô là chúng tôi đã cung cấp số liệu giả sao?" Trưởng xưởng Vương cầm bảng báo cáo nói với Tiêu Ái Nguyệt, "Số lượng hàng của Hạo Nhã rất nhiều, nếu cứ chất chồng trong kho sẽ chiếm mặt bằng. Thứ nhất, chúng tôi không có chỗ nào đủ rộng. Thứ hai, số hàng đó đã được báo cáo bị hư. Thứ ba, bên các cô đã duyệt và nói Hạo Nhã chắc chắn sẽ trả thêm tiền đền bù và không cần dùng đến những món hàng hư này nữa."
Mặc dù Đại Hải đã nộp tiền đền bù nhưng Từ Phóng Tình vẫn chưa ký duyệt, làm sao gã biết được chuyện này? Tiêu Ái Nguyệt giựt giựt mí mắt, "Ai nói với anh là đã ký nhận tiền bồi thường?"
"Ai nấy trong công ty đều nói vậy mà." Trưởng xưởng Vương nổi nóng, "Chẳng lẽ không phải sao? Tiêu tiểu thư, cô đã gặp phó tổng giám đốc Mẫn rồi, cô có thể hẹn gặp cô ấy nói chuyện về vấn đề hàng hư này, tôi nghĩ cô ấy chắc chắn sẽ gặp cô."
"Anh có thể điều thêm người tìm sản phẩm lỗi của Hạo Nhã trong kho phế liệu không?" Tiêu Ái Nguyệt không để ý tới lời ám chỉ của gã, cô tiếp tục hỏi, "Số lượng hàng hư lớn như vậy, hẳn là rất dễ tìm."
"Dễ tìm? Ha ha ha." Trưởng xưởng Vương như nghe được chuyện cười bốn phương, "Mấy linh kiện nhỏ đó bằng ngón tay, Tiêu tiểu thư, những thứ nhỏ lẻ đó trong kho phế liệu có cả núi, cô tìm được sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-den-ba-muoi-tuoi/380258/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.