Lần đầu tiên Cam Ninh Ninh nhìn thấy Mạnh Niệm Sanh là lúc cô chỉ là đứa bẻ sáu tuổi. Khi đó, nếu Cam Ninh Ninh biết sau này sẽ có ngày mình bị Mạnh Niệm Sanh làm cho tức chết thì chắc chắn cô đã ra tay nhét đối phương vào lại bụng mẹ, nhưng khi đó làm sao mà biết được vì bản thân cô chỉ mới nặng có bảy cân. 
Cô nặng hơn Mạnh Niệm Sanh một cân, sau đó dần lớn lên đến mười cân, mười lăm cân, thậm chí cho tới hôm nay đã hai mươi cân, cơ mà dù có đánh chết Cam Ninh Ninh cũng sẽ không thừa nhận trọng lượng của mình. Cô cắn chặt răng che giấu thể trọng thật sự của bản thân, hóp bụng bia đứng trước mặt Mạnh Niệm Sanh, "Hừ, đồ chú lùn." 
Mạnh Niệm Sanh lùn hơn cô năm centimet, nhưng ngũ quan lại rõ hơn. Bình thường, Cam Ninh Ninh viết văn rất cần tư liệu sống, giáo viên dạy ngữ văn luôn cho đề 'khoa học tự nhiên', bạn học Cam múa bút viết ngàn chữ, nội dung lập tức tuôn trào vốn dĩ có thể trở thành bản thiên văn nhưng kết quả chẳng được như ý, so với em gái Mạnh ngồi sát bên lùn hơn năm centimet không thích khoa học thì không đáng để đề xướng. 
Đến khi phát bài, nhìn vào chữ C- màu đỏ càng đả thương người, bạn học Cam Ninh Ninh oán hận đổ hết lỗi lên người Mạnh Niệm Sanh ngồi cùng bàn, cô dùng bút chì đâm trúng ngón tay của người kia, "Mạnh Niệm Sanh, cậu là đồ quỷ đáng ghét." 
Tuy quỷ đáng ghét này sinh cùng bệnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-den-ba-muoi-tuoi/2817033/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.