Từ Phóng Tình đã định được ngày về Thượng Hải, có lẽ là do đặc biệt ăn ý nên mấy ngày nay, thái độ của Tiêu Ái Nguyệt đối với cô càng trở nên ân cần. 
Bữa sáng đủ kiểu bất ngờ, ngày nào cũng đúng giờ ăn sáng sẽ xuất hiện cà phê, đúng giờ sẽ ân cần thăm hỏi, cơ mà mọi chuyện đều khiến Từ Phóng Tình sinh lòng cảnh giác. Nói đến cũng lạ, chỉ cần cô lộ ra vẻ buồn bực thì Tiêu Ái Nguyệt sẽ sợ hãi, sợ hơn cả lúc bị cô mắng, dần dà khiến cô càng thêm nghi hoặc. Thời điểm thức dậy vào buổi sáng, Từ Phóng Tình còn cố ý cầm gương ngắm gương mặt xinh đẹp của mình xem có gì lạ không? 
Do bận bàn giao công việc nên Từ Phóng Tình thật sự không có tâm tình để ý đến sự khác biệt của người phụ nữ kia. Cô tăng ca cả đêm, cuối cùng làm xong hết việc mới đưa tay xoa xoa cặp mắt đau nhức, sau đó nhắm mắt dưỡng thần một hồi thì đột nhiên cảm thấy có một chùm sáng từ màn cửa rọi đến. Từ Phóng Tình mở to mắt, không khỏi cảm thấy sợ hãi. 
"Tiêu Ái Nguyệt, sao lại tới sớm như vậy?" 
Mở cửa nhìn thấy người kia xuất hiện, Từ Phóng Tình choáng đầu vì thức đêm, cô đánh giá quầng thâm trên mặt của Tiêu Ái Nguyệt rồi đi đến bên cạnh hỏi, "Tuần sau tôi sẽ về Thượng Hải. Tiêu Ái Nguyệt, cô cân nhắc chuyện đến Thượng Hải thế nào rồi?" 
"Tôi không tìm được lý do để đến Thượng Hải." 
Mặc dù không được để ý, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-den-ba-muoi-tuoi/2817005/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.