Nếu có thể gom hết cảm xúc vào một chiếc hộp thì con người sẽ không mệt mỏi như vậy.
Thời điểm An Cửu Cửu đến bệnh viện thăm Tiêu Ái Nguyệt, Quý Văn Việt cũng ở đó. Rõ ràng Tiêu Ái Nguyệt là bạn gái của Từ Phóng Tình nhưng sự quan tâm đó lại khiến An Cửu Cửu rất khó chịu, cô cúi đầu ngồi trên sofa nhìn mũi chân không nói.
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy bầu không khí trong phòng cứng ngắc nên muốn nói vài câu cho sinh động, "Tiểu An, bây giờ cô đang đi làm ở đâu?"
"Gần đây tôi ở nhà nghỉ ngơi, không có đi làm." An Cửu Cửu trách cô hết chuyện để nói, giọng điệu trả lời khá hờ hừng, càng nói càng nhẹ tênh, "Chuẩn bị tháng sau sẽ lại đi tìm việc làm."
Quý Văn Việt chẳng nói chẳng rằng, cô nhìn đồng hồ trên tay rồi trầm giọng nói, "Tình sắp trở về rồi."
Hai mắt Tiêu Ái Nguyệt sáng lên rồi lại phai nhạt, "Gần đây chị ấy khá bận."
Tựa hồ trong vòng một đêm, Từ Phóng Tình liền trở nên bận rộn. Sau khi Tiêu Ái Nguyệt tỉnh lại, số lần chị ấy xuất hiện có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà có gặp thì chẳng nói được mấy câu. Từ Phóng Tình luôn vội vã rời đi và cũng dần trở nên nghiêm túc, đồng thời ăn nói cũng có ý tứ khiến trong lòng Tiêu Ái Nguyệt có chút loạn, cô thở dài nói, "Hy vọng chị ấy nhớ ăn cơm."
Tài xế dưới lầu đợi nửa ngày, cuối cùng có một người mặc quần áo lao động màu đen xuất hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-den-ba-muoi-tuoi/2816931/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.