Gọi xe taxi mất mười phút đồng hồ, cho dù hiện tại Tiêu Ái Nguyệt biết bay cũng không thể đuổi kịp Từ Phóng Tình. Cô vừa nghĩ tới trong nhà đã nhiều ngày không dọn dẹp, trái tim nhỏ bé bỗng nhiên run rẩy, những ngày không có chị ấy ở đây, cô về đến nhà chỉ làm có hai việc là ăn cơm – đi ngủ.
Không, chuẩn xác mà nói là ăn mì tôm và đi ngủ. Nếu cô nhớ không lầm thì trong phòng bếp vẫn còn nồi cơm điện chưa rửa, tiêu rồi, nếu bị Từ Phóng Tình nhìn thấy nhà cửa dơ bẩn như vậy, Tiêu Ái Nguyệt nhất định xong đời.
Cam Ninh Ninh hấp tấp ngồi lên xe, vô tư hỏi, "Mắt gà chọi, có phải chị đi lộn đường rồi không, nhà của chúng ta ở bên kia mà."
Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua bình xăng đủ chạy rồi cam chịu nói, "Nếu bây giờ tôi chạy thẳng về hướng bắc thì bình xăng này có thể lái đến Thượng Hải không?"
Cam Ninh Ninh không muốn đoán mò, ánh mắt u ám của cô đã thành công trả lời vấn đề của đối phương. Tiêu Ái Nguyệt ổn định tâm thần nhớ lại một sự kiện, Từ Phóng Tình nói về nhà nhưng đích đến rõ ràng không cùng một nơi với Tiêu Ái Nguyệt. Từ khi mẹ Tiêu rời đi, Tiêu Ái Nguyệt liền chuyển về căn nhà lớn trước đó vì nó cách công ty gần hơn, nhưng Từ Phóng Tình không biết điều này. Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, dùng nửa tiếng lái xe chỉ có thể đi từ sân bay đến chung cư.
Cho nên vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-den-ba-muoi-tuoi/2816898/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.