Tin nhắn này có nghĩa là mẹ Tiêu đã tạm thời bị Tiêu Ái Nguyệt thuyết phục, nhưng cũng không có nghĩa bà sẽ hoàn toàn từ bỏ.
Sau khi hẹn hò với Tiêu Ái Nguyệt hơn nửa ngày, ngày hôm sau, Từ Phóng Tình thoải mái đưa mẹ Tiêu và em bé ra sân bay. Tiêu Ái Nguyệt rõ ràng cũng ra sân bay đón Tần Thất Tuyệt nhưng cô vẫn đơn độc ngồi ở một chiếc xe khác.
Người ta thường nói mẹ con không giận nhau lâu, hơn nữa mẹ Tiêu đã lớn tuổi, người trẻ nên thông cảm, nhưng Tiêu Ái Nguyệt có cái lý của riêng mình. Từ Phóng Tình chỉ vừa nhắc nhẹ một câu vào buổi sáng, sắc mặt của cô đột nhiên đen xì, thẳng thắn phỉ nhổ, "Sao bà ấy không thông cảm cho chúng ta? Không phải cứ lớn tuổi hơn là áp bức được người khác đâu. Em không đi, nếu em đi thì bà ấy sẽ nghĩ em chịu thua mất."
Nửa câu sau rất có đạo lý, Từ Phóng Tình suy tư một hồi cũng đồng ý. Hai chiếc xe một trước một sau đến sân bay, Tiêu Ái Nguyệt từ đầu đến cuối không hề tiễn mẹ Tiêu. Từ Phóng Tình bàn giao vài câu với Tiêu Hiếu Nam, dặn dò gã phải chăm sóc người già và trẻ nhỏ trên đường đi, khi nào đến nơi thì gọi điện cho cô báo bình an.
Khí sắc của mẹ Tiêu rất kém, bà cúi thấp đầu ngồi ngẩn người. Lúc Từ Phóng Tình đi đến bên cạnh, bà còn tận lực né tránh. Tiêu Hiếu Nam thấy vậy cũng có chút bất đắc dĩ, gã giao em bé cho Bì Lợi, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-den-ba-muoi-tuoi/2816884/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.