Tới lớp từ đầu giờ tới lúc tan anh vẫn không hề đoái hoài đến cô. Nhiều lần cô lên tiếng nói chuyện anh giả vờ như không nghe thấy
“xíu đưa em về nhá” anh mới quay lại nhìn cô ánh mắt dường như không còn ấm áp như trước nữa rồi.
“anh bận rồi”- anh đứng lên ra về khiến lòng cô xáo chạnh. Tới lúc ra nhà xe thấy Trang nói
“ Thắng đưa Lan Anh về đi kìa cứ để nó đứng mãi vậy”- nghe xong câu đấy cô mới ngớ người quay lại đã thấy con Lan Anh chèo lên xe anh phóng vút đi trong làn sương mờ nhạt.
Bỗng hai dòng nước ấm rơi xuống,là cô đang khóc ư? Nào có chứ? Đúng đấy nước mắt khiến làm mờ kính cô đeo. Cũng may cô đeo khẩu trang nên không ai để ý,tự thở dài rồi lên xe Duy đi về,
Dường như tới đó còn chưa đủ sáng hôm sau trong giờ học anh đã đổi chỗ trên con Lan Anh ngồi. Cô nhếch mép cười hờ,con Lan Anh thấy vậy liền được.
“chiều qua Yến được người yêu lai về kìa sướng thế không biết nữa”-nghe xong cô không ngần ngại tặng má nó một bạt tay.
“mày không biết cái gì thì đừng có nói”
Con Lan Anh ôm má
“mày bị điên à tao thích nói vậy thì sao“.
“có qua có lại tát lại nó cho bằng nhau “- Anh nhìn cô vẻ mặt thờ ơ vô cảm nói. Thé là thế nào anh vô tâm đến vậy sao? Cô ác tới thế sao? Là cô sai sao? Tại sao chứ? Toàn bộ câu hỏi vây quanh cô nhưng không có câu trả lời nào thích đáng cả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-co-gai-do/100288/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.