Tề Tử Hành vội vàng nắm lấy tay Bạch Nhã Quân, hét lớn với cô, Bạch Nhã Quân tàn nhẫn đẩy ông ta ra: "Đi thôi, không thể nào nhìn mặt loại người này được nữa!"
Ngay sau đó, hai người họ bước ra khỏi nhà hàng một cách nhẹ nhàng.
"Em yêu!" Tề Tử Hành lo lắng, vội vàng đuổi theo: "Đừng tức giận đến mức tổn thương cơ thể. Sau này anh sẽ tìm sát thủ ám sát người ta! Chúng ta sẽ chỉ ngư ông đắc lợi mà thôi!"
- "......"
Sau khi Tề Tử Hành và Bạch Nhã Quân rời đi, chỉ còn lại hai người yếu đuối còn ngồi đấy là Bạch Thần và Bạch Đậu Đậu.
Hai anh em làm sao có thể xử lý được cảnh tượng lớn như vậy.
Cuối cùng chỉ còn lại Tô Cẩn và Tề Cửu Châu, đối mặt với một bàn đồ ăn ngon căn bản chưa hề đụng đến.
Tô Cẩn tưởng mình không thể ăn được nữa, nhưng lại không muốn trong lòng Tề Cửu Châu phải buồn nên cô nhấp một ngụm canh bí đao rồi nói: “Ăn đi."
Tô Cẩn rất ngưỡng mộ Tề Cửu Châu trong hoàn cảnh này.
"Được rồi, tôi gọi anh là ba nha."
"Khụ...khụ khụ..." Tề Cửu Châu sặc họng, mu bàn tay đặt lên môi, quay đầu nhìn cô với đôi tai đỏ bừng: "Em gọi tôi là gì?"
Tô Cẩn gắp một miếng tôm, vẻ mặt tự nhiên ăn.
Cô đáp: "Ba."
Tề Cửu Châu: "Em muốn gọi một người ngoài là ba mà không xem xét luôn sao?"
Tô Cẩn giải thích: “Chúng ta đều gọi những người giàu có cung cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chinh-la-cuc-cung-cua-tong-tai-lao-dai/3318836/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.