Cả đám liền xông vào nhóm Băng Di, tất cả đều bị Di Gia và Thường Hi xử lý gọn gàng. Hân Nghiên dùng gậy xông về hướng cô, Băng Di nhẹ nhàng né về phía sát thành ban công, thành công làm con bé đó ngã nhào xuống đất.
Bất chợt, Uyển Dư xông tới ôm chầm lấy cô nhào ra ngoài, Di Gia hét lớn.
- Băng Di.
Vừa lúc Ý Hiên đá phăng cửa dẫn lên sân thượng, thì đã thấy cảnh ả ta ôm lấy cô nhảy xuống. Trong mắt anh hiện lên hình ảnh cô ngã xuống khỏi tầm mắt anh, anh hốt hoảng.
- Di Nhi.
Cô khẽ nói.
- Cô bị điên rồi à.
Nhìn cô ta, cô đưa tay giữ lấy người cô ta, hướng qua phía trên bụi cây quay lưng biến mình thành lá chắn. Khi ngã do có bụi cây đỡ, nhưng chỉ giảm được 1 phần, cô cảm nhận được xương mình vỡ, còn ả ta chỉ bị xây xát nhẹ, nhưng bị chấn động tâm lý nên đã ngất xỉu.
Ý Hiên cùng Hoắc Minh, Di Gia, Thường Hi, Thiệu Huy, Di Lăng và đám người Việt Trạch chạy xuống chỗ cô. Các học viên khác nhìn thấy cũng sợ hãi hét lớn, các giảng viên cũng nhanh chóng chạy xuống.
Băng Di đẩy ả ta qua 1 bên, cả người không thể cử động, nhăn mày cầm cự cơn đau lan toả khắp người. Mắt cứ mờ dần như muốn ngất đi, Ý Hiên chạy tới đỡ lấy người cô dậy. Băng Di nói.
- Ý Hiên.
Ý Hiên run rẩy nói.
- Em...đừng nói. Để anh đưa em đến bệnh viện.
Rồi bế thốc cô lên, Vương Mạc chạy tới nói.
- Mau đưa em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-yeu-mot-nguoi/1105485/chuong-38.html