Theo phản xạ, Hạ Việt An đưa tay lên che tuyến thể sau gáy.
Hơi thở của Cố Tiêu Ngữ đang dần trở nên hỗn loạn, cô rời khỏi người nàng:
- Đợi tôi lấy thuốc ức chế, trong tủ phải không?
- Ở ngăn thứ ba..
Cô đi về phía tủ, lấy ra một ống thuốc ức chế dạng kim tiêm.
Hạ Việt An thấy Cố Tiêu Ngữ tới gần, cũng không né tránh mà tự động rướn người lên ôm lấy cô.
- Một chút nữa sẽ hết khó chịu. - Cố Tiêu Ngữ trấn an nàng.
Sau khi tiêm xong thuốc ức chế cho Hạ Việt An, nàng đã mệt mỏi mà thiếp đi, Cố Tiêu Ngữ đặt nàng nằm xuống giường, kéo chăn lên đắp cho nàng.
Nhìn khuôn mặt Hạ Việt An lúc ngủ, Cố Tiêu Ngữ lại có chút suy nghĩ không đứng đắn.
Cô đứng dậy, lắc nhẹ đầu sau đó đi ra ban công trở về phòng của mình.
"Bước 3: Thất bại."
Sáng hôm sau, tại canteen của trường trước giờ vào lớp...
- Cái gì cơ? Cậu đã thực hiện cả 3 bước nhưng đều thất bại? - Tần Dung mở to mắt kinh ngạc.
- Thì...cũng không hẳn là thế, nhưng mà...là thế...
Cố Tiêu Ngữ ủ rũ thở dài.
- Là sao? Cậu...thật khó hiểu!
Tần Dung trước giờ luôn tin mắt nhìn người của mình, Cố Tiêu Ngữ cũng không phải không có sức hút đối với omega. Huống gì Hạ Việt An lại từng thích Cố Tiêu Ngữ, chỉ cần Cố Tiêu Ngữ hành động, chắc chắn Hạ Việt An sẽ không từ chối.
- Cậu tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-thich-mot-minh-cau/2941960/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.