Edit: ji
[Mạt Minh thực sự quen biết Chu Tự?]
—–oOo—–
Đêm khuya, sau khi xem xong bộ phim, Mạt Minh mới phát hiện tin nhắn của Thành Cảnh.
Vừa định mở ra, tin nhắn của Hàn Thiệu Chu đột nhiên nhảy lên trên cùng không một tiếng động, bị anh đột ngột mở ra.
Một đống tin nhắn chưa đọc đổ vào tầm mắt anh, Mạt Minh trực tiếp dùng ngón tay bấm vào biểu tượng X ở góc trên bên trái, lúc này, một tin nhắn mới ở phía dưới nhảy ra.
[Hàn Thiệu Chu]: Bé ngoan, tuyết rơi rồi.
Mạt Minh dừng ngón tay, theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hơn mười giờ đêm, bóng đêm đen đặc, ánh đèn ngoài cửa sổ nhàn nhạt phản chiếu những bông tuyết trắng trong không khí, Mạt Minh ngồi dậy xuống giường, đi tới bên cửa sổ kéo mở ra.
Gió lạnh hòa với tuyết đầy trời, lòng bàn tay Mạt Minh vươn ra trong đêm lạnh, nhìn tuyết rơi vào đầu ngón tay, đáy mắt hiện lên một nụ cười.
[Hàn Thiệu Chu]: Nếu có thể, năm sau anh sẽ cùng bé ngoan ngắm tuyết rơi.
[Hàn Thiệu Chu]: Còn cả pháo hoa nữa.
Mạt Minh hơi nheo mắt lại, đã lâu như vậy, nhưng người đàn ông này vẫn không có mất đi nửa phần nhiệt tình.
Vô tình ngón tay trượt xuống giao diện trò chuyện, Mạt Minh phát hiện phần lớn tin nhắn trước đây của người đàn ông này gửi đến, hình như đều là đang nói chuyện với bản thân hắn.
[Hàn Thiệu Chu]: Anh muốn gửi cho em hai câu thơ tình, nhưng anh biết em nhất định khinh thường khả năng văn chương của anh.
[Hàn Thiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-thich-khuon-mat-cua-em/949727/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.