*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit: Jimixiao [Anh ấy nói đó là quà sinh nhật] —–oOo—– Hai mươi phút sau, Hàn Thiệu Chu đứng trước cánh cửa một căn hộ khác. Căn hộ này gần đại học C, cách đây ba năm hắn và Mạt Minh mới ở chung với nhau được hai tháng, hắn mua để tiện cho Mạt Minh đi học. Thời điểm mua căn hộ vẫn là nhà thô, hắn đã đặc biệt thuê người đến thiết kế và trang trí, sau khi hoàn thành xong mới giao cho Mạt Minh. Thật ra lúc đó hắn chỉ coi Mạt Minh là thế thân mà chiều chuộng, hắn nghĩ tiểu tình nhân này ngoan ngoãn hiểu chuyện, nên về lý nên cho người ta một chút lợi ích, cho nên hắn mới mua căn hộ vài triệu này, danh nghĩa là Mạt Minh đứng tên. Hắn nghĩ dù sau này có chấm dứt quan hệ, cũng để tên nhóc này có một chỗ ở thực sự ở Xuyên Hải. Đề phòng vấn đề phát sinh, lần này Hàn Thiệu Chu chọn bấm chuông. Người mở cửa vẫn là một gương mặt xa lạ, đối phương hiểu được ý đồ của Hàn Thiệu Chu đến, thẳng thắn nói với Hàn Thiệu Chu rằng đây là căn hộ cô đã mua từ ba năm trước để cho bố mẹ dưỡng lão. Hỏi cụ thể về thời gian, Hàn Thiệu Chu phát hiện không lâu sau khi hắn đưa căn hộ cho Mạt Minh. Sau khi rời khỏi khu chung cư, ánh nắng sớm nhẹ nhàng dừng lại trên đỉnh đầu, nhưng Hàn Thiệu Chu vẫn có cảm giác ngủ chưa tỉnh lại. Mọi thứ đều mơ hồ, rối rắm. Đương nhiên hắn không quan tâm Mạt Minh xử lý hai căn hộ như thế nào, đã giao cho Mạt Minh, bán hay cho thuê đều là quyền tự do của Mạt Minh. Chỉ là mọi chuyện làm hắn thấy khó hiểu. Vô hình chung có rất nhiều thứ không thích hợp, giống như trong ba năm qua Mạt Minh đã làm rất nhiều chuyện mà hắn cũng không biết chút nào. Tại sao lại bán căn hộ mà hắn đã cho? Số tiền đó để làm gì? Hình ảnh Mạt Minh trong đầu hắn ba năm qua luôn là ngoan ngoãn, đơn thuần, Mạt Minh giống như một học sinh ngoan ngoãn, tính tình thật sự quá tốt, thậm chí có chút mềm yếu, việc anh thích làm nhất chính là ở bên Hàn Thiệu Chu. Hắn không cần cố ý hiểu Mạt Minh, bởi vì hắn luôn cảm thấy tính cách của Mạt Minh đều thể hiện rõ ràng trên mặt. Mặc dù có vài lần thăm ban khiến hắn có thêm nhận thức mới, nhưng hắn chưa bao giờ nghi ngờ đánh giá của mình đối với Mạt Minh. Hắn luôn nghĩ đó là vì Mạt Minh đối xử với hắn khác với những người khác. Một người có đôi mắt thâm tình như vậy, không thể nào giả được. Không tìm thấy người trong hai căn hộ của Mạt Minh, Hàn Thiệu Chu cũng hoàn toàn không có manh mối. Thời điểm mới đầu khi ở cùng Mạt Minh, Mạt Minh đang thuê phòng trọ ở Xuyên Hải. Trong ba năm Mạt Minh có mua thêm căn hộ mới hay không, hắn không thể nào biết được. Buổi sáng, hắn tức giận cúp điện thoại của Mạt Minh, tuy rằng hiện tại đã bình tĩnh lại, nhưng thật sự hắn không có mặt mũi đi gọi điện dò hỏi. Hàn Thiệu Chu trực tiếp liên lạc với Tinh Từ, dò hỏi việc sắp xếp công việc gần đây của Mạt Minh, nhưng câu trả lời mà hắn nhận được là Mạt Minh không có thông báo sau khi xong chương trình “Truy Tìm Mật Thất”, hơn nữa đây là yêu cầu của Mạt Minh, thậm chí kế hoạch làm việc tiếp theo là gì cũng không ai biết. Hàn Thiệu Chu bỗng nhiên ý thức được, nếu trong tình huống này, Mạt Minh thay đổi số điện thoại, mối liên hệ giữa hắn và Mạt Minh có lẽ sẽ hoàn toàn bị cắt đứt. Ánh mặt trời không thể xua đi được cái lạnh trong không khí, gió lạnh tràn vào lồng ngực, Hàn Thiệu Chu cảm thấy cả người không có độ ấm. Trước ba giờ chiều, ngay khi cuộc họp kết thúc, Hàn Thiệu Chu rời khỏi công ty. Tài xế xe làm theo sắp xếp của Hàn Thiệu Chu, dùng điện thoại di động gọi cho Mạt Minh. “Là thế này, Mạt tiên sinh.” Sau khi cuộc gọi được kết nối, tài xế lịch sự nói: “Ngài đánh rơi hai đồ vật ở căn hộ của Hàn tổng, xin hỏi ngài có muốn lấy lại không?” “Hai đồ vật?” Ở đầu kia điện thoại, giọng nói nghi hoặc của Mạt Minh truyền đến. Âm thanh tiếng còi ing ỏi, như là anh đang trên đường: “Cái gì vậy?” “Một chiếc vòng tay và một chiếc đồng hồ, chắc là quà của Hàn tổng tặng ngài.” Tài xế có sẵn bản thảo chuẩn bị trước trong đầu, bình tĩnh nói: “Nếu ngài không cần, tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của Hàn tổng đem vứt đi”. “Muốn, xin hỏi tôi có thể đến đâu để lấy?”, Mạt Minh không chút do dự nói, Hàn Thiệu Chu đã tặng anh rất nhiều thứ trong suốt ba năm, anh đều tập trung lại một chỗ, nhưng có lẽ là quá nhiều, có thể rơi mất một hai thứ là điều bình thường. Mỗi một món quà đều rất giá trị, anh không có lý do gì để không nhận lại. “Không cần, ngài ở chỗ nào, tôi sẽ mang tới cho ngài”, người tài xế nói. “Tôi vào nội thành lấy đồ. Khoảng 20 phút nữa tôi sẽ đến đường Trường Nam. Nếu tiện thì tìm chỗ hẹn gặp. Anh đưa đồ cho tôi là được”. “Được rồi.” Người tài xế nhìn ông chủ của mình gật đầu, lập tức trả lời: “Khoảng mười phút nữa tôi có thể đến ngã tư Trường Nam. Tôi sẽ đợi Mạt tiên sinh ở ngã tư”. Sau khi đợi ở ngã tư không bao lâu, Hàn Thiệu Chu nhìn thấy cách đó không xa một chiếc ô tô màu trắng, Mạt Minh từ trong xe đi xuống, đeo khẩu trang, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt của anh là hắn ngay lập tức có thể nhận ra. Anh mặc áo khoác tối màu cùng quần jean, cảm giác bề ngoài lạnh lùng hơn một chút. Mạt Minh đứng bên cạnh xe nhìn bốn phía, sau đó cúi đầu lấy điện thoại di động ra. Ngay sau đó, điện thoại di động của người tài xế đổ chuông. “Hàn tổng, là cuộc gọi của Mạt tiên sinh.” Người tài xế quay sang nhìn Hàn Thiệu Chu ở ghế sau. “Nói với cậu ta rằng hiện tại anh bận việc không thể đến được”. Người tài xế làm như những gì hắn nói. Mạt Minh cau mày, cách đó không xa cúp điện thoại, nhưng cũng không đi vào trong xe mà xoay người đi về hướng khác. Nhớ lại những lời Mạt Minh nói trong điện thoại lúc trước, Hàn Thiệu Chu có chút tò mò không biết Mạt Minh đến đây để làm gì, nhanh chóng mở cửa xe, nhanh chân đuổi theo Mạt Minh, cuối cùng theo Mạt Minh đi vào một ngõ nhỏ. Cửa hàng trong ngõ nhỏ đơn giản, tuy nhìn bên ngoài không xa xỉ nhưng vẫn có thể coi là nhộn nhịp, nhìn bảng hiệu đều là cửa hàng lâu đời. Hàn Thiệu Chu đi theo Mạt Minh đi tới cuối ngõ, cuối cùng nhìn anh bước vào một quán trà. Cửa hàng tuy không lớn nhưng rất đông khách hàng, có đủ loại trà cụ tinh xảo trong những dãy tủ vuông dựng kín tường, Hàn Thiệu Chu đứng trong góc ra vẻ thưởng thức, thỉnh thoảng quan sát Mạt Minh cách đó mấy mét đứng trước quầy cùng chủ cửa hàng nói chuyện. Rất nhanh có một nhân viên cửa hàng mang một hộp quà màu đen đựng bộ trà cụ rất nặng đến đưa cho Mạt Minh. Mạt Minh cầm lấy hộp đồ, thanh toán xong, cảm ơn chủ cửa hàng rồi xoay người rời đi. Hàn Thiệu Chu càng cảm thấy mờ mịt, ngay cả việc muốn tìm Mạt Minh tính sổ cũng vứt lại sau đầu. Sau khi Mạt Minh ra khỏi cửa hàng, Hàn Thiệu Chu lập tức đến quầy hàng hỏi xem có chuyện gì. “Thiếu niên mặc áo khoác đen vừa rồi, đến cửa hàng mua cái gì? Mua bộ trà cụ sao?” Hàn Thiệu Chu hỏi, “Cậu ta còn nói cái gì?” Chủ cửa hàng nhìn người đàn ông đeo khẩu trang trước mặt, lễ phép tỏ vẻ đây là khách hàng của mình. Hàn Thiệu Chu mua ngay một bộ trà cụ đắt tiền, thái độ của chủ cửa hàng lập tức quay ngoắt 180 độ: “Vị khách hàng đó đặt hàng một bộ trà cụ bằng sứ Nhữ (*) ở đây, hình như muốn tặng cho người đặc biệt quan trọng”. (*) Sứ Nhữ: là gốm sứ Nhữ Châu, thuộc tỉnh Hà Nam, Trung Quốc, tên gọi là Nhữ Diêu đây là một loại gốm sứ rất quý giá thời nhà Tống, được đánh giá là đỉnh cao gốm sứ của nhân loại. Trái tim Hàn Thiệu Chu lệch nhịp hai lần:” Cậu ta nói muốn tặng cho ai? “ “Này thật không…à đúng rồi”, Ông chủ nói: “Khi đặt hàng, anh ấy nói muốn tặng quà sinh nhật cho ai đó”. “Sinh, quà sinh nhật? ” Niềm vui vỡ òa xông thẳng lên lông mày, sự u ám trong mấy ngày liên tiếp bị quét sạch ngay lập tức: “Cậu ta nói vậy thật sao?” Ông chủ gật đầu khẳng định. Hàn Thiệu Chu nói lời cảm ơn, xách theo bộ trà cụ tùy ý mua kia nhanh chóng rời khỏi cửa hàng. Hắn biết mà, hắn biết mà! Làm sao mà tên nhóc đó có thể chia tay cho được, giả chết mấy ngày như vậy lý do là muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho mình. Quà tặng là bộ trà cụ đặt theo yêu cầu. Quà tặng có vẻ hơi cổ hủ. Nhưng nếu là đặt làm theo yêu cầu thì hẳn là cũng có lòng. Ra khỏi cửa hàng, Hàn Thiệu Chu chuẩn bị “ngẫu nhiên gặp được” Mạt Minh. Mặc dù biết tấm lòng của Mạt Minh, nhưng việc xóa số điện thoại giờ phút này vẫn khiến hắn cảm thấy như có gai đâm vào tim. Không cần dạy dỗ hai câu, hắn cảm thấy Mạt Minh sẽ không bao giờ hiểu được việc xóa số điện thoại giữa những người yêu nhau là có ý nghĩa gì. Hàn Thiệu Chu lo lắng Mạt Minh sẽ đi xa nên không khỏi bước nhanh, rất nhanh nhìn thấy ở đầu ngõ, Mạt Minh dừng xe trước một cửa hàng mua bánh đậu đỏ. Hàn Thiệu Chu lẳng lặng đi sau Mạt Minh, đợi ở một cửa hàng tạp hóa ở đầu ngõ. Nhìn thấy Mạt Minh đi tới cầm chiếc bánh đậu đỏ trên tay đang ăn, Hàn Thiệu Chu cởi bỏ khẩu trang trên mặt, đúng lúc bước ra khỏi cửa hàng tạp hóa, không đến một phần nghìn giây xuất hiện trước tầm mắt của Mạt Minh. Hàn Thiệu Chu dáng vẻ rất tự nhiên nhìn đồng hồ, mắt nhìn Mạt Minh bộ dáng không thể tin được nhìn chính mình. Đại khái không ngờ được ở nơi này cũng có thể gặp được hắn. Hàn Thiệu Chu chậm rãi xoay người, chuẩn bị ra vẻ lơ đãng nhìn thấy Mạt Minh, nhưng khi hắn xoay người lại hoàn toàn lại chỉ thấy bóng lưng của Mạt Minh đang vội vàng “chạy trốn”. Giống như tránh khỏi ôn dịch, xoay người bước đi, hai chân phi nước đại thật nhanh. Hàn Thiệu Chu thiếu chút nữa không thể đuổi kịp, chạy theo Mạt Minh, hắn túm lấy cổ áo phía sau. “Em mẹ nó chạy cái gì?!” Hàn Thiệu Chu hung dữ nói. Mạt Minh buộc phải dừng lại, quay đầu nhìn Hàn Thiệu Chu với vẻ mặt khó chịu. “Hàn tiên sinh”. Đối diện với vẻ mặt ngày nhớ đêm mong, Hàn Thiệu Chu nhanh chóng bình tĩnh, nhưng nghĩ đến việc mình chủ động đuổi theo, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên. Cho một tay vào túi quần, Hàn Thiệu Chu hờ hững nhìn Mạt Minh, nói: “Thế giới này thật sự quá nhỏ, đến tận đây mua đồ, vẫn có thể gặp lại cậu.” Mạt Minh không giải thích gì, hơi cúi đầu nhìn xuống đất: “Tôi không cố ý xuất hiện trước mặt Hàn tiên sinh, thật xin lỗi.” Anh đã hứa với Hàn Thiệu Chu sẽ không xuất hiện trước mặt hắn sau khi chia tay, dù có nhìn thấy cũng lập tức tránh đi. Lúc này thật sự là vô tình. Hàn Thiệu Chu bị câu “Hàn tiên sinh” này làm cho nghẹn một lúc lâu, hắn liếc nhìn thứ trong tay Mạt Minh, nhanh chóng bình tĩnh trở lại, ậm ừ: “Vậy xuất hiện trước mặt tôi bây giờ, còn có cái gì muốn nói sao?” Mạt Minh ngẩng đầu, ánh mắt có chút mờ mịt. Hàn Thiệu Chu nhìn một chút đậu đỏ dính trên môi Mạt Minh, đôi môi đỏ hồng ngọt ngào mềm mại, cổ họng hơi khô, trong lòng đột nhiên có ý muốn nhấm nháp vị đậu đỏ trên môi của anh, tiện thể cảm nhận hai cánh môi kia. Cảm nhận được ánh mắt của đối phương, Mạt Minh vô thức liếm liếm môi, đầu lưỡi đỏ hồng liếm chút đậu đỏ ngọt ngào nơi khóe miệng. Hàn Thiệu Chu hô hấp trở nên nặng nề hơn, theo bản năng thu hồi lại ánh mắt, nhìn xuống đồng hồ giả vờ nghiêm túc: “Tôi đang vội, cậu muốn nói gì thì nói nhanh lên.” Hắn đột nhiên rất muốn thượng Mạt Minh, nếu như có thể hắn rất muốn đưa người vào khách sạn ngay bây giờ. Hắn đã nghỉ ngơi dưỡng sức hơn một tuần, lăn đến trời tối cũng không thành vấn đề. Mạt Minh khẽ cau mày, sốt sắng hỏi: “Nói cái gì?” “Cậu không biết phải nói gì?” Hàn Thiệu Chu nhìn anh chằm chằm: “Cậu có biết mình đã làm gì không?” Mạt Minh im lặng một lúc lâu, sau đó chân thành nói: “Tôi thực sự không cố ý xuất hiện trước mặt anh”. Hàn Thiệu Chu: “…” “Thực xin lỗi,” Mạt Minh nói: “Tôi lập tức đi ngay.” Nói xong, Mạt Minh đi vòng qua Hàn Thiệu Chu, nhanh chóng rời đi. Hàn Thiệu Chu xoay người lại, ngơ ngác nhìn bóng dáng Mạt Minh đi xa dần. Đây là có ý gì? Lẽ nào là muốn chờ đến ngày mai? ———– Ji: vì anh chính là ngáo, đâu thể hiểu được người ta =))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]