*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạt Minh muốn thoát khỏi vòng tay của Hàn Thiệu Chu, nhưng lại bị cánh tay vạm vỡ của Hàn Thiệu Chu gắt gao ôm chặt trong ngực. Anh vừa mới tỉnh ngủ liền giãy dụa, cùng với Hàn Thiệu Chu không khác gì làm nũng, ngay cả giọng nói mềm mại nghe như giọng mũi, nghe vậy dục hỏa trong cơ thể Hàn Thiệu Chu càng ngày càng tích tụ. Trước khi bồn tắm đổ đầy nước ấm, Hàn Thiệu Chu không thể không đem người ôm trong lòng mình xuống trước, kết quả là Mạt Minh chạm chân xuống đất, quay đầu chạy ra khỏi phòng tắm trốn vào phòng ngủ. Leo lên giường, anh liền dùng chăn mỏng đem chính mình bọc lại kín mít. Tận lực bỏ nước ấm vào bồn tắm, Hàn Thiệu Chu không nhanh không chậm đi vào phòng ngủ, nhìn một đống phồng lên trên giường, hắn ngồi ở mép giường duỗi tay ra lắc lắc. "Không tắm." Âm thanh kháng nghị của Mạt Minh từ dưới chăn truyền đến, nhưng giọng nói của anh quá trầm, nghe không ra một chút nào khí thế. Hàn Thiệu Chu cười tủm tỉm, "Để anh Chu nhìn chút không được sao?" Mạt Minh nắm lấy góc chăn chậm rãi lộ ra một nửa khuôn mặt, anh vừa tỉnh dậy, đôi mắt đen mơ hồ lười biếng, lông mi rũ xuống vô tội nhìn Hàn Thiệu Chu, thì thào nói: "Thân thể của em còn chưa khôi phục tốt." Hàn Thiệu Chu nhìn Mạt Minh tâm tình đáng thương cảm thấy người khô khốc, muốn hung hăng làm dày vò người ta nhưng lại sợ chạm vào sẽ đau hoặc sợ hãi. "Vậy thì hôn anh Chu một cái trước." Hàn Thiệu Chu gần như vừa dỗ vừa nói, nghiêng người muốn hôn, Mạt Minh lôi kéo chăn che hết mặt, nhàn nhạt nói: "Trên người của anh toàn là mùi khói thuốc". Hàn Thiệu Chu cúi đầu ngửi quần áo, cau mày rối rắm một hồi, bất đắc dĩ đứng lên, cười hỏi: "Tắm xong sẽ cho hôn sao?" Mạt Minh lại lộ ra một đôi mắt, gật đầu, thì thào nói: "Được, nhưng anh đừng làm". "..." Hàn Thiệu Chu không có vào bồn tắm, cởi quần áo đứng tắm dưới vòi hoa sen. Để tiết kiệm thời gian, hắn vừa đánh răng vừa kết hợp tắm. Một lúc sau, Hàn Thiệu Chu trần trụi leo lên giường nhanh chóng, giọt nước trên người còn chưa khô hẳn, tóc vẫn còn nhỏ giọt, vén chăn lên ôm chầm lấy Mạt Minh đang mơ màng sắp ngủ, giống như là bị nghiện, mặt vùi vào mái tóc thơm mềm mại của Mạt Minh dùng sức mà hít hà, trái tim đang run rẩy cũng từ từ bình tĩnh lại. "Chà! Thật là thoải mái" Hàn Thiệu Chu chậm rãi thở ra. "Anh Chu, mặc quần áo vào đi." Mạt Minh cảm thấy bị bao phủ bởi một đám hơi nước nóng, người đàn ông phía sau thật sự giống như một con lười(*) khổng lồ đang ôm một thân cây, áp chặt vào lưng anh, chỉ cần chuyển động một chút, người phía sau có thể cọ vào anh ba lần liền.
(*) Tìm mãi mới được cái ảnh con lười giống Chu =))) "Không mặc." Hàn Thiệu Chu cười nói, "Đừng xấu hổ, tới, để anh Chu nhìn một chút". "Không cho". "..." Hàn Thiệu Chu cũng không tức giận, môi mỏng áp đến bên tai Mạt Minh, cười nói: "Em hai ngày nay ăn ít nhiều đồ bổ của nhà anh, đem thân thể kia bồi bổ có phải hay không? Còn không cho anh Chu chạm vào." Mạt Minh bất mãn nhỏ giọng phản bác: "Là anh Chu làm cho em ăn". "Cái kia cho em ăn được, vậy của anh Chu đâu? Cứ để không thế này, anh đây nuôi em để làm gì hả?". Hàn Thiếu Chu thấy tiểu gia hỏa này không nói gì, lại lo lắng người ta sẽ tức giận, lại vội vàng cười khẽ nói:"Được rồi, không làm không làm, cũng không phải hiếm lạ gì với anh Chu, tới đây nào, để cho anh sờ xem bổ thành cái dạng gì nào". Mạt Minh lúc này mới khẽ "ừm" một tiếng, thân thể bất giác thả lỏng, cuối cùng vẫn là đánh giá thấp thủ đoạn của Hàn Thiệu Chu, một lúc sau liền bị đôi bàn tay mang theo vết chai mỏng làm cho hưng phấn, hắn chỉ nút chặt môi không nói lời nào, nhưng tiếng thở dốc ngày càng nhanh và làn da nóng lên của anh không thể thoát khỏi nhận thức nhạy bén của Hàn Thiệu Chu. Khóe môi Hàn Thiệu Chu nhếch lên, lúc này mới buông tay ra, làm bộ làm tịch nói: "Ngủ đi, cũng không còn sớm." Cả người Mạt Minh khô nóng khó có thể giải trừ, tức khắc tâm tư muốn khóc. Người đàn ông này đang cố ý. Hàn Thiệu Chu trở mình, quay lưng về phía Mạt Minh, trong miệng lẩm bẩm: "Aizz, không cho anh làm thì chỉ có thể chịu đựng thôi." =)))) Chỉ một lúc sau, phía sau sột soạt, là Mạt Minh quay người lại. Hàn Thiệu Chu trong lòng đếm đến mười, cuối cùng phía sau lưng một bức tường nóng mềm mại dán lên, một tay khẽ sờ sờ ôm lấy hắn. "Anh Chu". Mạt Minh dán mặt vào sau vai của Hàn Thiệu Chu, âm thanh dường như chỉ có âm mũi, có chút thống khổ, tựa như vô tội muốn xin giúp đỡ. Hàn Thiệu Chu hít một hơi thật sâu và chậm, hai mắt nhắm lại, bất động thanh sắc. Hắn phải dạy cho anh chàng nhỏ bé này một bài học, để anh chàng này nếm trải mùi vị của sự chịu đựng nó như thế nào. Mạt Minh dùng gương mặt cọ cọ Hàn Thiệu Chu, từ từ ghé môi đến bên tai Hàn Thiệu Chu, khó chịu trầm giọng nói: "Ông xã, ông xã yêu à". Hàn Thiệu Chu căng thẳng, cả người cơ bắp đều căng lên. Tiếng nói này quả thực đâm trúng điểm yếu của hắn. Ôm một bụng suy nghĩ muốn người phải khuất phục, Hàn Thiệu Chu hít sâu một hơi, chính là muốn chống lại đợt sóng lớn này, tiếp tục nhắm mắt nói thẳng: "Đừng có đùa giỡn, thân thể của em vẫn chưa khôi phục, nếu bị thương phải làm sao bây giờ?". Trong khi Hàn Thiệu Chu chờ đợi Mạt Minh cố gắng hết sức để dụ dỗ hắn, Mạt Minh lại buông lỏng tay anh ra, trực tiếp xuống giường và rời khỏi phòng ngủ. =)))) Hàn Thiệu Chu ngồi dậy, nhìn về phía cửa phòng cách đó không xa, khẽ nhíu mày rồi rón rén xuống giường đi theo. Đẩy cửa kính phòng tắm ra, Hàn Thiệu Chu phát hiện Mạt Minh đang tắm, anh bước tới tắt vòi hoa sen, lấy khăn tắm trên giá lên quấn quanh người Mạt Minh, hắn vừa tức giận vừa đau lòng, cả giận nói: "Em vừa mới khỏi bệnh được vài ngày, có phải lại muốn đến bệnh viện lần nữa không?" Mạt Minh cả người ướt đẫm, lông mi còn treo bọt nước, anh nhìn Hàn Thiệu Chu tức giận, cả người run lên vì nước lạnh, vẫn còn cẩn thận nhận sai: "Thực xin lỗi anh Chu, đừng tức giận, là em sai rồi." Trái tim Hàn Thiệu Chu như muốn vò thành một bãi thịt nát. côn th*t nơi đó sinh khí có chút nóng nảy, không nói một lời liền ôm mặt Mạt Minh, hôn thật mạnh xuống, suýt chút nữa cắn đứt đôi môi. Người này khẳng định là cố ý muốn tra tấn hắn. Một lúc lâu sau Hàn Thiệu Chu mới buông Mạt Minh ra, Mạt Minh bị nụ hôn làm cho chật vật, hoàn toàn vô lực, cả người đều dựa vào vào ngực Hàn Thiệu Chu cùng hắn dựa lưng vào bức tường. "Sao em lại có thể ngu ngốc như vậy chứ?" Hàn Thiệu Chu trầm giọng giáo huấn: "Em vì sao lại muốn hành hạ chính mình để cho anh phải đau lòng sao?" Mạt Minh khẽ cúi đầu: "Khó chịu" "Anh là cái gì? Em khó chịu không biết tìm anh sao?" Mạt Minh mím chặt khóe miệng, trầm giọng nói:" Anh đều không có để ý đến em". Hàn Thiệu Chu hít sâu một hơi:" Sao em không biết kiên trì một lát sao? Vừa rồi mới bao lâu, mới có hơn mười giây là em muốn anh thuận theo em sao? Anh chẳng lẽ không cần mặt mũi sao?". Mạt Minh nhìn chằm chằm Hàn Thiệu Chu tuấn mỹ đến kinh tâm động phách, lúc này trên mặt tràn đầy buồn bực, rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng. Nụ cười ôn nhu và dịu dàng của Mạt Minh khiến Hàn Thiệu Chu đột nhiên mất bình tĩnh, cái gì mà nghỉ ngơi đi, trực tiếp ôm anh trở về phòng hôn lên. Trong lòng vẫn lo lắng Mạt Minh vừa mới khỏi bệnh, chờ Mạt Minh thỏa mãn Hàn Thiệu Chu xong hắn liền khắc chế thu lực lại, cảm giác kia thật sự rất khó chịu, cuối cùng hắn không kìm được mà đi vào phòng tắm tắm nước lạnh. Cho dù như vậy, đêm nay đối với Hàn Thiệu Chu vẫn là tuyệt vời, tiểu tình nhi xinh đẹp dịu dàng ngoan ngoãn ngủ trong vòng tay của hắn, sưởi ấm lồng ngực của hắn cho đến rạng sáng. Tối hôm qua tiêu hao sức lực quá lớn, Mạt Minh cư nhiên cũng nằm ở trên giường, sáng sớm cả người bị Hàn Thiệu Chu làm trong ổ chăn, lại tiếp tục ngủ tiếp. Hàn Thiệu Chu hôm nay không có lịch trình, hiếm khi có một ngày nhàn rỗi sau rất nhiều ngày bận rộn, hắn không muốn lãng phí như thế này, hắn định hôm nay đưa Mạt Minh đến ngôi nhà ở Hương Tân Sơn để làm quen đường, sau đó trực tiếp dọn đến đó. Hắn đã suy nghĩ nghiêm túc về việc chuyển đến Hương Tân Sơn, vẫn là cảm thấy những gì ông nội nói có lý, sống ở chỗ đó rất tiện lợi. Bây giờ nghĩ lại chuyện Mạt Minh bị phát sốt đêm đó, trái tim của hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Sau đó hắn lại nghĩ, mỗi lần hắn phải đi công tác xa, Mạt Minh đều ở một mình trong căn hộ, bị ốm đau một người chăm sóc đều không có, em ấy lại là người thích ăn như vậy, vạn nhất phòng bếp cháy, trượt chân ngã, bỏng tay, ngộ độc thực phẩm và các tai nạn khác mà hắn lại không ở bên cạnh, Mạt Minh biết phải làm sao bây giờ. Hắn trước kia nghĩ muốn chỉ có thế giới của hai người bọn họ, hiện tại nghĩ đến việc tiểu tình nhi xinh đẹp phải ở nhà một mình, có rất nhiều mối nguy hiểm ngầm tiềm ẩn bên cạnh, nghĩ đến điều này, hắn đi đâu cũng không cảm thấy yên ổn. Người chưa ngủ vẫn còn nặng trĩu, Hàn Thiệu Chu quyết định buổi chiều sẽ đưa người tới đó, buổi tối sẽ ngủ ở đó một đêm. Trong nhà đưa lại đây đồ bổ vẫn còn không ít. Những thứ ăn trực tiếp đều đã được Mạt Minh nếm thử. Chỉ có nấm linh chi, nhân sâm, đông trùng hạ thảo và những thứ khác cần chế biến vẫn còn ở trong hộp. Hàn Thiệu Chu cân nhắc muốn bù đắp một chút, nhưng hắn không biết phải giải quyết thế nào với những thứ này, nên hắn dứt khoát đem tất cả cho vô nồi hầm. Gần đến trưa Mạt Minh mới rời giường, thắt lưng đau nhức, cả người vô lực. Rửa mặt xong ngồi ở trước bàn ăn, đầu anh rũ xuống bộ dáng không có một chút tinh thần nào. Hàn Thiệu Chu đeo tạp dề, từ trong bếp mang ra một vài đĩa thức ăn tự nấu, nói chuyện với Mạt Minh về việc sẽ dọn ra khỏi đây. Mạt Minh không hiểu ý tứ Hàn Thiệu Chu, còn tưởng rằng Hàn Thiệu Chu sắp rời khỏi nơi này, sắc mặt càng trở nên sa sút: "Anh Chu không cần em nữa sao?" Anh đột nhiên nghĩ ra hôm nay hình như là Chủ nhật, thời gian thật nhanh. Hàn Thiệu Chu nhìn Mạt Minh sắc mặt sa sút, không khỏi bật cười: "Xem em bị dọa kìa. Nghĩ anh không cần em vẫn còn quá sớm". Sắc mặt Mạt Minh một lần nữa lại trở nên sáng sủa: "Nghĩa là em vẫn có thể ở bên cạnh anh Chu. Có phải không? " Hàn Thiệu Chu nhìn nụ cười trong mắt Mạt Minh, trong lòng dâng trào cuồn cuộn, cố ý cười nói:" Ừm, em cũng thật là bản lĩnh làm anh cảm thấy hiếm lạ. Nếu em có thể câu dẫn được trái tim của anh Chu, thì em ở lại bao lâu cũng được". Mạt Minh gật gật đầu, cong môi hướng Hàn Thiệu Chu mỉm cười. Hàn Thiệu Chu vô cùng thỏa mãn. Hắn dạy dỗ Tiểu tình nhi không cần thầy cũng giỏi, từ nay về sau Triệu Thành ở trước mặt hắn luôn chỉ là một đứa em trai. Hàn Thiệu Chu cô đặc nồi bảo bối thành một bát canh đưa cho Mạt Minh, Mạt Minh không hỏi, ngoan ngoãn uống một hơi, mùi vị hơi lạ nhưng cũng không tính là khó uống. "Anh có ý nói, em cùng anh dọn qua ở Hương Tân Sơn đi." Hàn Thiệu lại nói. "Khụ khụ khụ" Mạt Minh bị sặc một ngụm canh, sắc mặt đỏ bừng. "Chậm lại một chút, tất cả đều là của em, anh sẽ không uống mất của em". Mạt Minh bình phục trở lại, ngẩng đầu lo lắng hỏi: "Em cũng chuyển qua?" "Ừm, em ở nơi đó anh cũng an tâm" Hàn Thiệu Chu kẹp đồ ăn nói: "Kỳ thật cũng không cần phải dọn cái gì. Bên kia có tất cả mọi thứ, em chỉ cần đến đó là được". "Nơi đó là nhà của Hàn lão gia sao?". "Không phải, ông nội không sống ở đó, nhưng đó là biệt thự ông nội mua cho anh để kết hôn". Lông mày Mạt Minh nhíu chặt: "Vậy em sống ở nơi đó càng không tốt". "Cái nào không tốt?" "Sau này anh Chu kết hôn, nếu người ta biết rằng anh đã đưa người khác đến sống trong căn nhà đó, đúng vậy, sẽ...sẽ không vui" Mạt Minh nói một cách nghiêm túc. "Anh không có ý như ông nội. Theo ý anh, ngôi nhà đó là dùng để ở." Hàn Thiệu Chu cười, "Hơn nữa, anh còn không có đối tượng, kết hôn vẫn còn sớm. Em cũng không cần vì anh mà phải lo lắng chuyện này". Mạt Minh mím môi, sắc mặc rối rắm. Hương Tân Sơn cái nơi mà ngay cả cây cỏ hoa lá cũng toát lên hơi thở đắt giá. Cách chỗ anh sống thực sự quá xa, so với khoảng cách đến đoàn kịch Đại Dương còn xa hơn. Hơn nữa chỗ ở cao cấp này cũng sẽ khiến anh và Hàn Thiệu Chu khó hòa hợp với nhau, dẫn đến rất nhiều chuyện bất tiện về các mặt khác nhau. Hơn nữa, dọn đến rồi lại dọn đi sau vài ngày, thậm chí phải chịu rủi ro bị phát hiện, dù không phải là rủi ro, nhưng rắc rối thì luôn khó tránh khỏi, phiền phức rồi. Mạt Minh liếc nhìn Hàn Thiệu Chu đang cúi đầu gặm sườn cừu, khẽ nhíu mày. Anh có nên nhắc nhở hai người bọn họ ở bên nhau cần phải duy trì khoảng cách? Hiện tại anh ta đối với mình đòi hỏi càng ngày càng nhiều, rõ ràng hai năm đầu ở bên nhau chỉ cần ăn tối, thân mật với nhau là đủ rồi, bọn họ là đôi tình nhân hoàn hảo, hiện giờ mình đã ngoan ngoãn như vậy rồi mà còn phải lải nhải, đưa ra những yêu cầu như thế này. Thật là khó chịu. Nếu không hiện tại liền đề xuất chia tay? Anh ta gần như không muốn mình nữa, muộn hay sớm hai ngày thì có gì khác nhau? Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt Hàn Thiệu Chu, lặng lẽ một hồi, Mạt Minh sắc mặt phức tạp, cuối cùng không nói gì, cúi đầu rầu rĩ ăn cơm. Đúng lúc này, di động của Hàn Thiệu Chu vang lên. Đó là cuộc gọi của Triệu Thành. Hàn Thiệu Chu lúc này tâm trạng rất tốt, hắn dự định tối nay đưa Mạt Minh đến nhà hàng của Triệu Thành uống vài ly. "Hôm nay lão Hàn có bận không?" Triệu Thành cười hỏi qua điện thoại. "Đang rảnh một ngày, đang chuẩn bị buổi tối đến chỗ cậu." Hàn Thiệu Chu gắp một miếng sườn cừu vào bát Mạt Minh, thản nhiên nói. "Được rồi, trước đi Túy Cư Lâu ăn cơm tối, sau đó tôi sẽ dẫn mọi người đến chỗ của tôi". Triệu Thành cười nói, "Cái này miễn cho Lão Hàn một đơn." "Không cần. Hàn Thiệu Chu nghiêng người về phía trước, vươn tay dùng đầu đũa giúp Mạt Minh gạt hạt cơm trên môi, nói tiếp, "Ăn xong tôi sẽ tự mình đến chỗ cậu." "Cậu ăn xong rồi mới đến đây?" "Triệu Thành nói:"Lão Hàn, cậu quên mất những gì tôi nói với cậu mấy ngày trước sao?" "Chuyện gì? " "Chết tiệt, cậu thật sự quên mất. Tối nay, chúng ta tổ chức cho Văn Từ đón gió tẩy trần, tôi thật phục cậu, chuyện này mà cũng có thể quên". Triệu Thành nói:" Văn Từ đã bay đêm qua, hẳn đã đến Xuyên Hải vào lúc này, làm ơn, Lão Hàn, cậu có thể bật nhóm chat đó không, mọi người trong nhóm chat chỉ có cậu là biết thông tin chậm trễ". "Tôi ngày thường bận rất nhiều việc" "Tối nay, lúc 7:30, mọi người đều tụ tập ở Túy Cư Lâu đối diện với quán của tôi. Đừng đến muộn Lão Hàn, cậu có đang nghe tôi nói không? Này!" "Đã biết." Hàn Thiệu Chu nói. Triệu Thành nghe thấy giọng nói của Hàn Thiệu Chu không còn thoải mái như trước, không khỏi nở nụ cười: "Ăn cơm đi, Lão Hàn, đừng căng thẳng, cậu nhớ rõ tôi lần trước đã dạy cậu, thấy Văn Từ cậu..." Hàn Thiệu Chu nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện. Nhưng ngay sau đó Triệu Thành đã gửi một tin nhắn. [Triệu Thành]: Tối nay lúc 7:30, Túy Cư Lâu, tình yêu đến với Lão Hàn, đứng lên đi! Hàn Thiệu Chu: "..." Hàn Thiệu Chu đứng dậy rời bàn, đi tới ban công, cúi đầu nhìn điện thoại, phát hiện nhóm chat Xuyên Hải đã bị hắn chặn. Các thành viên trong nhóm so với trước đây nhiều chứ không ít, các nick name đều là tên thật của mọi người, Hàn Thiệu Chu nhìn thoáng qua thì phát hiện có rất nhiều người vào nhóm sau, nhưng cơ bản hắn đã quen thuộc với họ. Trong nhóm thông báo về những người bạn mới, có nhiều thông báo yêu cầu thêm bạn bè đều chỉ là những người vào nhóm sau này, nhưng về cơ bản anh ấy sẽ không trả lời những người này vì hắn không có liên lạc với họ hoặc không có cùng lợi ích chung. Dương Quan thậm chí còn kéo bạn gái Thẩm Hi Hi vào nhóm, Lúc này trong nhóm vẫn đang im hơi lặng tiếng, Hàn Thiệu Chu kéo lên xem các đoạn chat. [7:30 PM hôm qua] [Hi Hi]: Lâu lắm rồi mới được ăn lẩu, vui quá [Hình ảnh] [Dương Quan]: Bảo bối xinh quá, bên cạnh hẳn là dì dượng của em đi, nhìn đều trẻ quá. [Triệu Thành]: Ảnh chụp tại sao lại không có Văn Từ? Hai người không ở cùng nhau à? [Hi Hi]: Anh họ em không muốn bị chụp ảnh. Em nói cho các anh biết, anh họ của em bây giờ siêu đẹp trai, đẹp hơn trước gấp mười lần. [Abc]: Thật không, tối mai liên hoan liền gặp mặt, anh Hàn có thể chịu đựng được không [cười trộm]. [123]: Anh Hàn lúc này đang nhìn trộm hình ảnh sao, hay là Hi Hi, em đăng ảnh Văn Từ lên, đảm bảo có thể khiến anh Hàn đã ngụp lặn hàng nghìn năm xuất hiện. [Hi Hi]: Anh họ của em đang xem chúng ta nói chuyện, không cho em chế giễu anh ấy, dù sao, ngày mai mọi người sẽ tụ họp với nhau. [Triệu Thành]: Đồ uống đã được chuẩn bị cho các đại gia [Khuôn mặt kính râm] [Hi Hi]: Ồ, người đại diện của tôi sẽ đưa tôi đến một chương trình tạp kỹ vào chiều mai, hy vọng sẽ không quá muộn. [Dương Quan]: Bảo bối muốn tham gia chương trình tạp kỹ sao? Chương trình tạp kỹ nào? [Hi Hi]: Không có gì đâu, chính là "Truy Tìm Mật Thất". [456]: Tôi biết chương trình tạp kỹ này, chủ yếu là các ngôi sao đang hồng. Em mới ra mắt mà đã có được tài nguyên này. Công ty của em thật là sủng em". [Hi Hi: [che mặt ngại ngùng · jg] Gần hai ngày qua Thẩm Hi Hi đều đem chuyện này ra để nói. Không có nhiều dinh dưỡng, Hàn Thiệu Chu cũng không có tâm tình tiếp tục cuộn lên. Khi hắn chuẩn bị cất điện thoại thì tin tức mới nhất trong nhóm được tung lên. [Vừa xong] [Triệu Thành]: Tối nay, lúc 7:30, Túy Cư Lâu, ăn xong tiếp tục đến quán bar của tôi uống [Mặt cười] [123]: Tối nay anh Thành sẽ mời khách sao? [Abc]: Cậu không xem hôm nay là sân chơi của người nào, cậu có dám cùng anh Hàn phân thắng bại không? [Cười xấu xa] [456]: Em lắm miệng hỏi một câu, thông tin anh Hàn bị tung lên mạng là đang yêu một diễn viên trẻ, có đúng hay không? [Abc]:Em cảm thấy có khả năng sao? [456]: Kia hôn môi có thể là giả không? Anh Hàn nếu đã có người rồi thì abc, đừng làm loạn như thế này. [123]: Ồ, em có thể ngừng nói về chủ đề này được không? Mọi người đều ở trong nhóm, vì vậy có thấy xấu hổ không? [Hi Hi]: [Không nói nên lời và mắt trợn trắng · jg] [Triệu Thành]: Tôi đã hỏi qua, Lão Hàn hiện tại không có ai ở bên, cho dù có chuyện gì trước đây, hiện tại anh ấy cũng hoàn toàn trong sạch. [Hi Hi]: Đó là điều hiển nhiên. [456]: Được rồi, em đã phá vỡ bầu không khí. Em sẽ trừng phạt bản thân ba ly rượu khi em đến tối nay. Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm tin nhắn của Triệu Thành, hơi nheo mắt lại, tên này hỏi mình khi nào? Chẳng lẽ ngày hôm đó trong điện thoại thuận miệng nói câu kia? Đó cũng là Triệu Thành hắn hiểu lầm rồi. Hàn Thiệu Chu quay đầu lại và liếc nhìn Mạt Minh, người đang ngồi trên bàn ăn và nhấm nháp miếng sườn cừu. Xem ra hắn tay nghề nấu không tồi, tiểu gia hỏa này ăn rất ngon miệng, nhưng mà có vẻ thịt hơi dai, rất khó cắn, khóe miệng dùng sức kéo mạnh một miếng thịt nạc trên xương, cả khuôn mặt đều vặn vẹo. Nhìn trông rất ngốc nghếch, nhưng không ngờ lọt vào mắt. Hàn Thiệu Chu lại cúi đầu tiếp tục nhìn nhóm chat. Một lúc sau, một đám người đột nhiên xuất hiện trong nhóm đang nói chuyện, bọn họ đã tắt chủ đề trước đó, dẫn đầu là Thẩm Hi Hi, tán gẫu mấy chuyện vô bổ. Hàn Thiệu Chu đơn giản rút khỏi nhóm trò chuyện, tắt điện thoại, cất vào túi. Nhóm người này đối với hắn mà nói cũng không có ý nghĩa gì, cũng không cần cùng nhóm người này giải thích. Về phần Triệu Thành, lúc gặp mặt cũng nên nhắc nhở rõ ràng, hiện tại đừng làm người tốt tác hợp cho hắn và Văn Từ. Hàn Thiệu Chu trở lại bàn, nhìn Mạt Minh vẫn đang cúi đầu gặm một miếng xương sườn, giơ tay xoa xoa tóc Mạt Minh. "Ăn ngon không?" Mạt Minh cắn miếng xương, mạnh mẽ gật đầu. "Hiện tại anh có chút việc, tối nay anh không đưa em đến Hương Tân Sơn được" Hàn Thiệu Chu nói, "Ngày mai, anh sẽ kêu người đến đón, hoặc là sau bữa tiệc xã giao tối nay anh sẽ đưa em qua". Mạt Minh ngoan ngoãn gật đầu. Anh cũng có cuộc gặp với Tiểu Đường, Kỳ Dược trong một nhà hàng vào tối nay. - ---------- ji: cái chap này tui thích quá à, Chu ngốc nhà mình cũng biết chăm sóc người ta quá đi dù EQ có hơi thấp. Cái tên Chu ngốc này theo như bạn AllaboutmyNarcissus nên gọi là Chu Ngáo mới đúng. =))) Có cái kiểu ngây ngốc khi chăm sóc người yêu, có cái kiểu khờ dại quan tâm chẳng đâu với đâu, lại có cái kiểu trẻ con muốn yêu chiều, dụ dỗ, nịnh nọt. Ghét nhờ. Nhưng mà tình cảm thì vẫn chưa có nhận ra yêu người ta muốn chết đi ấy, thấy người ta bị cảm mà tưởng gặp phải bệnh hiểm nghèo không qua khỏi, sợ đủ các thứ, suy nghĩ đủ các thứ chu toàn cho người trong lòng mình. Thui cứ êm đềm thế này đi, đừng đến chap sau nữa, từ chap sau bắt đầu dày vò nhau òi....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]