Thành phố B đang chìm trong cái nóng như lửa đốt, ánh mặt trời như thể sắp thiêu cháy cả mặt đất, không khí như ngưng đọng, không một chút gió.
Điều hòa của căn phòng trên lầu 2 phát ra tiếng kêu, kính cửa sổ thậm chí còn đọng sương nước do chênh lệch nhiệt độ quá lớn giữa bên trong và bên ngoài.
Tô Niệm Niệm vùi đầu trong chiếc chăn đi ngủ, hàng lông mi như lông quạ khẽ run lên vì tiếng chuông điện thoại di động trong phòng.
Cuối cùng, khi tiếng chuông vang lên đến lần thứ sáu, Tô Niệm Niệm không còn kiên nhẫn nữa mới hấc chăn ra, chìa cánh tay trắng nõn, mảnh khảnh ra, sờ sờ trên giường như một người mù, cuối cùng cũng cầm được điện thoại, nửa tỉnh nửa mê bấm nghe.
Cho dù bị đánh thức, cho dù trong lòng khó chịu, giọng nói của Tô Niệm Niệm vẫn dịu dàng như mùa xuân trong trẻo dịu dàng nhất, hơn nữa bởi vì vừa mới tỉnh dậy nên trong giọng nói còn chưa âm mũi: “Ai vậy?”
Giọng nói đàn ông chậm rãi vang lên bên ống nghe, kéo dài thanh điệu: “Anh trai của em đấy.”
“Ừm.” Tô Niệm Niệm tùy ý đáp lại một tiếng.
Mãi đến khi nghe được giọng nói đầy qua loa như vậy, Tô Diệm mới bật cười lạnh một tiếng, trêu chọc nói: “Tô nha đầu, em biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả?”
Mắt Tô Niệm Niệm hơi he hé ra, nhìn lên màn hình điện thoại, hiển thị đã 10 giờ rưỡi.
Không trả lời câu hỏi đó, cô hỏi anh: “Có chuyện gì không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-nho-em/2735572/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.