Gần như là vừa đi ra khỏi bệnh viện Tô Niệm Niệm liền suy sụp, cảm thấy buồn chán.
Cô siết chặt lòng bàn tay, cảm nhận mồ hôi đang đổ rất nhiều.
Mãi đến khi về nhà Tô Niệm Niệm mới bất giác phát hiện ra đây là người đàn ông dũng cảm không có đầu óc điển hình.
Sau khi trốn trong phòng khiêu vũ và luyện tập các kỹ năng cơ bản trong ba giờ, Tô Niệm Niệm nhận ra rõ ràng rằng có lẽ Fish Leong đã cho cô ấy dũng khí để lao về phía trước mà không do dự.
Nhớ lại mấy chuyện tầm phào bát nháo mà ban nãy mình nói, Tô Niệm Niệm thở dài một tiếng, nằm dài ra đất, cứ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống.
Tô Niệm Niệm ở trong phòng tập nghĩ đủ mọi cách nhưng bất lực chỉ đành đứng dậy đi ra phòng khách. Sắc trời đã chập tối, trong phòng bếp dì Vương đang làm cơm, Tô Niệm Niệm chào bà rồi cầm điện thoại lên.
Vừa mới mở ra đã nhìn thấy mấy cuộc điện thoại, tin nhắn bị nhỡ, là cô bạn thân Sở Ninh.
Lúc thi Tô Niệm Niệm thường đến thành phố A tham gia huấn luyện và cuộc thi, vì thế mà có dịp làm quen với Sở Ninh, tính cách hai người tương đối giống nhau, vừa gần đã thân nên bây giờ học chung một trường múa.
“Ninh Ninh” Tô Niệm Niệm gọi điện thoại lại.
“Niệm Bảo~” Sở Ninh kéo dài giọng điệu, mang theo tí oán trách, “Cậu quên mất Sở Vũ Hà bên hồ Đại Minh rồi sao?”
Tô Niệm Niệm nhìn lạ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-nho-em/2735567/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.