Sở Ninh nắm tay Bùi Điềm, đứng ngoài cửa biệt thự Bùi gia đợi xe.
Nhìn thấy dáng vẻ không tập trung của Bùi Điềm, Sở Ninh mỉm cười gãi gãi cổ cô bé, “Tiểu quỷ, em đã có gì phiền não rồi cơ à?”
Bùi Điềm không nhìn cô, lắc đầu nói: “Chị không hiểu đâu.”
Sở Ninh bật cười: “Phải, chị không hiểu, chị không hiểu sao chú heo peppa lại muốn đi giẫm lên bùn.”
Bùi Điềm giận dữ, xỉ nhục peppa có nghĩa là xỉ nhục cô!
“Chị có tin em gọi ba em đến đấy.”
“Em gọi đi.”
“Ba!” Bùi Điềm thật sự hét lớn lên, gần như muốn kêu xé cả bầu trời.
Sở Ninh vội vàng bụm miệng cô.
Mới vừa nãy cô còn phải đối diện với ánh mắt sắc lẹm của Bùi Ngôn Chi.
Bùi Ngôn Chi ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, lạnh lùng cười với cô: “Xem ra chỉ có giới hạn thẻ ngân hàng của con thì mới có thể lôi con về được.”
Tất cả đều là do cái tiểu quỷ phiền phức của Bùi Điềm này!
Bùi Điềm cũng rất tức giận, cô bé vùng vẫy, hai chị em đứng trên đường lớn trước biệt thự Bùi gia gây lộn nháo nhào.
Mãi đến khi sau lưng họ vang lên tiếng còi xe.
Sở Ninh giật mình, vừa quay đầu đã nhìn thấy đôi mắt chết chóc của người chú nhỏ của mình.
Sau đó, cô nhìn thấy Tô Niệm Niệm…. đang cười híp mắt ngồi ở vị trí ghế phụ?
“Chú nhỏ” Sở Ninh nhẹ nhàng kêu một tiếng, lại nháy mắt đầy quyến rũ với Tô Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-nho-em/2735558/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.