Chương trước
Chương sau
Tô Niệm Niệm lùi về sau hai bước, nhìn con số trên biển trước cửa đối chiếu với con số trong giấy, không có đi nhầm nha.

Bùi Ngôn Khanh lập tức hiểu ra ý cô, cơn tức giận không biết từ đâu đến, nhàn nhạt nói: “Em không có đi nhầm.”

“Em nói rồi mà.” Tô Niệm Niệm chớp chớp mắt, chỉ tay về phía anh, “Thế em, đi vào?”

Bùi Ngôn Khanh càng thêm buồn bực, theo bản năng kéo cô lại, vừa định hỏi triệu chứng, liền nhìn thấy trên cổ tay trái của cô nổi lên một cục u, đầu ngón tay mát lạnh lướt qua, vẻ mặt thả lỏng: “Đến để khám cái này?”

Tô Niệm Niệm gật đầu, hồi hộp, đánh thương hỏi: “Cái này liệu có chuyện gì không? Có cần phải tiêm hay làm phẫu thuật gì không?”

Nói xong, cô lại hỏi: “Nếu cần tiêm rồi làm phẫu thuật thì liệu có phải là có thể cho em một cái tờ đơn chứng minh miễn học quân sự rồi không?”

Trong mắt Bùi Ngôn Khanh loé lên ý cười không rõ lắm, anh bình tĩnh phủ nhận: “Không cần.”

Tô Niệm Niệm thất vọng “a” một tiếng, đang định chuẩn bị đi vào thì Bùi Ngôn Khanh bước nhanh hơn cô, nói với bác sĩ nam đang ngồi ở đó: “Châu tiên sinh.” Anh cầm phiếu của Tô Niệm Niệm, “045 là người quen của tôi, để tôi đi.”

Châu tiên sinh ngồi ở trong hận không thể cầu cho ít việc, cười tít mắt ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã thấy một đoá hoa cao lãnh có tên tuổi dẫn theo một cô gái nhỏ xinh như búp bê.

Anh ngơ ra vài giây với anh mắt khó tin, “Bùi tiên sinh, đây là….em gái sao?”

Sắc mặt của Bùi Ngôn Khanh hơi khựng lại, không trả lời rõ ràng: “Không phải em gái.”

Châu tiên sinh mỉm cười nhìn về hướng Tô Niệm Niệm: “Haizzz, cô gái nhỏ, nếu đã quen biết Bùi thần tiên của chúng tôi, sao lại không đến tìm thẳng anh ấy?”

Nói xong, Bùi Ngôn Khanh không thể hiện cảm xúc gì, anh mím môi nhìn sang cô.

Bị anh nhìn như thế này khiến Tô Niệm Niệm nuốt nước bọt, thành thật nói: “Phí khám của anh ấy đắt lắm.”

Châu tiên sinh bật cười haha, vẫy vẫy tay, “Đi thôi đi thôi.”

Tô Niệm Niệm lẳng lặng đi theo phía sau anh, lắm lúc lại ngước nhìn bóng lưng có hơi không vui của anh.

“Thật đúng lúc a.” Cô cố tìm đề tài để nói, “Ở chỗ Châu tiên sinh cũng có thể gặp anh.”

Bùi Ngôn Khanh không để ý đến cô, bước chân không hề dừng lại mà tiến thẳng vào phòng chẩn đoán, anh chỉ vào vị trí trước ghế, “Ngồi đi.”

“Phí khám của tôi đắt sao? Tại sao em không đặt lịch tôi?” Câu nói này anh đương nhiên sẽ không thể thốt ra, kìm nén một lúc, anh trầm giọng nói: “Cơ thể có vấn đề gì không biết đi đến hỏi tôi thử à?”

Cơn giận không biết từ đâu bốc lên: “Tô Diệm đâu? Cậu ấy để làm gì?”

Tô Niệm Niệm chớp chớp mắt, cô nghĩ hành động bốc số khám người khác của mình đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của Bùi Nhôn Khanh. Thế nên cô ngồi nghiêm chỉnh lại, đùn đẩy trách nhiệm.”

“Anh trai của em đang ngủ, có kêu cũng kêu không được.”

“Sau đó em dậy sớm, nghĩ là sưng u, tưởng rằng mình sắp chết rồi nên gấp gáp đi đến bệnh viện.” Cô càng nói càng thấy uất ức, mở to đôi mắt đang long lanh nước, nhìn chằm chằm anh.

Bùi Nhôn Khanh ngồi sừng sững trước mặt cô, thấy dáng vẻ ngoan ngoãn, làm nũng của cô anh vừa bất lực vừa buồn cười.

“Cái này chữa trị làm sao ạ?” Tô Niệm Niệm hỏi anh, “Có thể không uống thuốc không tiêm được không? Cái gì em cũng không muốn.”

Bùi Ngôn Khanh ngồi kế bên cô, đôi mắt hơi dao động, che đi ý cười, “Tất cả đều không cần.”

“Thật sao!” Tô Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm, “Thế trị làm sao?”

“Lại đây, gần chút.” Bùi Ngôn Khanh ngoắt ngoắt tay với cô.

Tô Niệm Niệm dịch cái ghế lại gần cạnh bên anh, vì chút lòng riêng, sau khi cô đặt ghế xuống cả người rướn về phía trước chỉ ngồi một ít trên ghế.

Bằng cách này, cô ấy thậm chí có thể đếm được hàng lông mi dày và rậm của Bùi Nhôn Khanh, giống như một chiếc cọ nhỏ, bao quanh đôi mắt hoa đào lấp lánh.

Thật đẹp trai.

Bùi Ngôn Khanh lập tức kéo cánh tay cô lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào cục u, Tô Niệm Niệm tưởng anh đang kiểm tra tình hình, tiếp tục đắm chìm trong sự dịu dàng của mỹ nhân, không hề nhận ra nguy hiểm đang đến gần.

Mãi cho đến khi mỹ nhân nghiêng đầu, khuôn mặt tinh xảo gần trong gang tấc, đôi mắt xinh đẹp như có móc câu, nốt ruồi trên chóp mũi đỏ bừng, huyết áp của Tô Niệm Niệm như tăng không phanh.

“Đẹp trai không” Bùi Ngôn Khanh kéo dài thanh âm, giọng điệu từ tốn.

Tô Niệm Niệm vội vàng gật đầu, “Đẹp….”

“Aaaaaaa!”



Cô đột nhiên mở to hai mắt, mới đầu còn đau đến kêu lên một tiếng, nhưng cuối cùng đầu lại đau đến kêu không ra tiếng, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Tô Niệm Niệm xin thề, từ khi cô có kí ức đến này, dù là duỗi chân, dũi lưng hay gì đi chăng nữa, lúc đau đến mức hận không thể chết quách đi cũng không đau bằng lúc này.

 Đau đến mức Tô Niệm Niệm rõ ràng vẫn chưa có phản ứng gì, nhìn Bùi Ngôn Khanh, người đã đột ngột ấn cục u của mình xuống mà khuôn mặt vẫn vô cảm, hai mắt đau nhức, mũi co rút, nước mắt nói rời liền rơi, càng ngày càng thấy uất ức, không thể dừng lại.

Hai mắt cô run lên, cả đầu bổ nhào vào trong lòng Bùi Ngôn Khanh, giận dữ giơ tay phải lên đánh anh, giọng nói mang theo sự uất ức không gì có thể tả được: “Mỹ nhân, anh thật nhẫn tâm.”

“Giết người không chớp mắt, anh không có trái tim hu hu hu.”

“Em đau đến chết đi được rồi, chưa bao giờ đau như vậy luôn, sao mà anh có thể xuống tay được hả?”

Thể lực vẫn chưa giảm bớt, cô nói năng không mạch lạc, nhào vào trong lòng Bùi Ngôn Khanh, chùi hết nước mắt lên người anh.

Từ lúc nhìn thấy cô gái nhỏ này bật khóc, Bùi Ngôn Khanh đã thấy hoảng.

Lúc này người nọ đang khóc vùi đầu vào trong ngực anh, hơi thở ấm áp tựa hồ xuyên qua quần áo lướt qua trái tim, khiến anhkhẽ rùng mình. Trên mũi là hương thơm trái cây tươi mát đột nhiên nồng đậm, ngay cả giọng điệu phàn nàn cũng nhuốm màu dịu dàng.

Anh cảm nhận được nhịp tim của mình đang bất ngờ đập nhanh lên, từng chút từng chút một đập vào màng nhĩ, anh cứng đờ đến mức không biết nên đặt tay ở đâu.

Biết rõ là như vậy không đúng nhưng anh lại không thể đẩy cô ra.

Cuối cùng, Bùi Ngôn Khanh thầm thở dài, cụp mắt, tay vuốt đầu cô gái nhỏ trong lòng, giọng nói anh vang lên để an ủi cô nhưng vẫn nghe rất ngượng nghịu: “Đừng khóc nữa, được không?”

Càng nghe được câu này, Tô Niệm Niệm càng oán trách, cô phủi phủi đầu, khàn giọng nói: “Em sẽ không tìm anh khám bệnh nữa.”

“Được.” Bùi Ngôn Khanh vỗ đầu cô, nghiêm túc nói: “Tôi hi vọng em mãi mãi không cần tìm tôi.”

Trái tim của Tô Niệm Niệm như có một chiếc lông vũ lướt qua, ngửi thấy mùi thơm tươi mát của thuốc, cô ước mình có thể nằm trong vòng tay của anh mãi không buông.

“Còn chưa chịu ngồi dậy?’ Bùi Ngôn Khanh không nhịn được, giữ cái ót của cô.

Tô Niệm Niệm liếc nhìn anh, chầm chậm ngẩng đầu lên: “Dựa chút bộ có thể lấy bớt miếng thịt nào của anh?”

Bùi Ngôn Khanh nở nụ cười: “Đây là tiền thêm đấy.”

“Anh….” Tô Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn anh, giận dữ đẩy anh ra, nhỏ giọng oán trách: “Đồ lừa gạt.”

“Tôi lừa gạt gì em?” Bùi Ngôn Khanh nhìn cô.

Tô Niệm Niệm nhìn xuống chỗ xưng đã được chèn ép xuống, và nói với vẻ sợ hãi kéo dài, "Tại sao anh không tiêm phòng cho em? Vả lại….”

Dụ dỗ cô bằng sắc đẹp, khiến cô choáng váng.

Bùi Ngôn Khanh chỉ rõ sự thật: “Tôi mà nói nó rất đau em có thể giận dữ tôi như bây giờ à.”

Nói xong, anh đứng dậy, sau khi ngồi vào bàn, anh cúi đầu viết bệnh lý: “Viêm gân cổ tay.”

Khựng lại, anh ngước mắt: “Nói xem, gần đây ở nhà em làm gì.”

“Tập luyện!” Tô Niệm Niệm lập tức nói.

“Sau đó thì sao.”

“Dạy Bùi Điềm luyện tập.”

“Còn có.”

Tô Niệm Niệm muốn nói lại thôi, đối diện với ánh mắt như hiểu rõ sự tình của Bùi Ngôn Khanh, cô nhỏ giọng nói tiếp: “Chơi game.”

Bùi Ngôn Khanh lạnh lùng cười một tiếng, “Chả trách, hóa ra nửa tháng trước em đều ở nhà làm cái này.”

Anh viết xuống tờ đơn, “Cầm lấy, không muốn tái phát thì bớt chơi game lại đi.”

Tô Niệm Niệm ‘ừm’ một tiếng, chậm rãi cầm lấy tờ giấy, lại hỏi thêm một câu: “Cái đó.”

“Ừm.”

“Vết thương này có thể học quân sự à? Liệu có phải là do vận động quá sức….”

Bùi Ngôn Khanh nghĩ cũng không thèm nghĩ, tàn nhẫn cắt đứt sự hoang tưởng của cô: “Thuốc chống say nắng tôi đã gói đưa cho Sở Ninh, cách sử dụng cũng đã viết rồi, hai người cứ chăm sóc qua lại cho nhau nhé.”

Tô Niệm Niệm: “….”



“Tạm biệt.” Cô mỉm cười vẫy tay.

Bùi Ngôn Khanh nhìn về hướng cô không chút chần chừ rời đi, anh khựng lại một lúc, cúi đầu, nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng, “tạm biệt.”

Ngón tay anh không tự chủ được siết chặt lấy tờ bệnh án, một giây sau đỉnh đầu đột nhiên có một cái bong, người vừa ban nãy rời đi không thèm quay đầu lại đã xuất hiện trước bàn anh.

Tô Niệm Niệm nghiêng đầu, mỉm cười nhìn anh: “Mỹ nhân, nhớ sau này thường xuyên liên lạc nhé.”

“Em đi đây.”

“Được.”

*

Vào ngày 20 tháng 8, thành phố A không có mây, nhiệt độ đạt mức cao nhất trong hai tháng.

Cũng trong ngày hôm nay, Tô Niệm Niệm bước vào cổng lớn trường múa A, Tô Diệm dậy sớm theo cô, vừa ngáp vừa uể oải đi phía sau xách vali cho cô.

Sau khi thi đại học Tô Diệm đã thi bằng lái, bãi xe trong nhà cũng có một chiếc xe anh mua từ năm ngoái, đáng tiếc là bình thường không có thời gian lái, nghỉ động cũng luôn phải làm không hết việc, xe chỉ có thể đỗ trong gara đến khi đóng bụi.

“Anh lái xe, chở em?” Tô Diệm bấm chìa khóa xe, nhướng mày.

Tô Niệm Niệm: “Em tiếc sinh mệnh lắm.”

Tô Diệm tức cười, “Em là đang khinh thường anh à?”

Tô Niệm Niệm khoanh tay, chiếc mắt kính mát che nửa khuôn mặt, im lặng thay cho câu trả lời.

“Được.” Tô Diệm gật đầu, cầm điện thoại lên định gọi xe, “Sau này xe của anh nhất định không có chỗ cho em đâu nhé.”

“Đến lúc đó, em có cầu xin anh thì anh cũng không cho em ngồi.”

Hai người gọi xe đến trước cổng lớn trường múa A.

Hôm nay là ngày sinh viên mới vào trường, bọn họ đến cũng không quá trễ, nhưng cửa đã đứng đông nghịt người.

Các học sinh của trường múa A luôn được biết đến với nhan sắc thăng hạng, trong số các tân sinh viên thậm chí còn có một số ngôi sao nhí đã ra mắt, thậm chí còn chụp mấy tấm ảnh xuất thần đăng lên mạng để pr.

Tô Niệm Niệm đeo kính mát, mái tóc dài được búi cao và kéo theo chiếc vali nhỏ nhất, cô bước đi trong gió, và chiếc váy dài màu hồng củ sen tung bay trong gió, tạo cho cô ấy một cảm giác thiên thần.

Cô một mình vui vẻ đi phía trước, Tô Diệm ở phía sau một mình cõng ba hành lý lớn, trên trán nổi gân xanh: "Tô nha đầu.”

“Lại đây, cầm đồ coi.”

Tô Niệm Niệm nhìn thấy sắc mặt trầm thấp của Tô Diệm, cô quay người.

“Thế thì không thành thiên thần nữa.” Tô Niệm Niệm nhìn một vòng, càm ràm nói: “Anh xem, thiên thần nhà người khác đâu có cần xách vali.”

Tô Diệm cười khinh một tiếng: “Anh trai của em lúc đến đại học A, ai xách cho anh hả?”

Trong lòng Tô Niệm Niệm thầm thở dài, nhận lệnh cầm vali, sau đó lại vang lên một tiếng kêu thất thanh: “Chị!!”

Tô Niệm Niệm quay đầu, kinh ngạc nói: “Điềm Điềm?”

Bùi Điềm chạy bổ nhào về phía này,  “Hôm nay chị xinh đẹp quá!”

“Hôm nay Điềm Điềm cũng xinh đẹp!” Tô Niệm Niệm khen cô bé.

Tô Diệm nhìn hai người khen qua khen lại, trán giật giật: “Tiểu quỷ này, là ai?”

“Anh là ai vậy?” Bùi Điềm liếc qua.

Tô Diệm uể oải nói: “Em đoán xem.”

Bùi Điềm nhỏ giọng nói vào tai của Tô Niệm Niệm: “Anh ấy kiêu ngạo quá.”

Tô Niệm Niệm bật cười gật đầu.

“Chị, chúng ta đừng để ý anh ấy nữa.” Bùi Điềm nói nhỏ vào tai của cô,  “Hôm nay chú nhỏ em cũng đến.”

------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.