Biệt thự Bùi gia yên tĩnh, người hầu yên lặng dọn dẹp những mảnh vỡ của thìa sứ, không dám thở mạnh.
Bùi Triết tức đến mức tay run rẩy, giọng ông run nói: “Được thôi, giỏi thật, con là muốn một hai đối đầu với ông? Muốn chọc cho ông tức để đi sớm?”
Ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh không hề dao động, anh mệt mỏi nhìn người đang ngồi ở vị trí chính giữa.
Bùi Triết đã gần 90 tuổi, nhưng tinh thần ông vẫn rất tốt. Nhưng dù sao tuổi cũng đến, cho dù cố hết sức chăm sóc, lúc này mắt mũi cũng đã lộ ra vẻ già nua.
Anh từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Bùi Triết, điều anh được nghe nhiều nhất là cách "học trở thành một bác sĩ giỏi".
Có lúc, anh cũng sẽ nghĩ, Bùi gia nhiều người như vậy, sao cứ nhất thiết phải là anh.
Mẹ anh Lăng Tịnh lúc sinh anh đã ở tuổi trung niên, phải chịu rủi ro khi sinh con ở tuổi này.
Nhưng chịu một rủi ro lớn như vậy, tại sao còn muốn sinh anh.
Liệu có phải chỉ bởi vì Bùi Triết thiếu một người chịu nghe lời, hay là Bùi Huân vì muốn bù đắp lại sự phản nghịch thời trai trẻ của mình.
Tất cả suy nghĩ trở lại, lông mi của Bùi Ngôn Khanh khẽ run, sắc mặt bình tĩnh, tất cả cảm xúc đều đã phai nhạt.
Anh nhìn thẳng vào mắt Bùi Triết, nghiêm nghị nói: “Ông nội, con không muốn đi ngược với trái tim con nữa.”
“Học y là chuyện của mình con, con có thể không nghĩ cho mình. Nhưng lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-nho-em/2735490/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.