“Em ăn lễ là được.” Bùi Ngôn Khanh nói nhỏ bên tai Tô Niệm Niệm.
Tô Niệm Niệm đứng ngây ngốc ở chỗ cũ, sau khi phản ứng ra, mặt cô bất giác nóng bừng lên, cô đẩy Bùi Ngôn Khanh ra.
“Anh cứ chờ cùng uống gió Tây Bắc với em đi.”
Bùi Ngôn Khanh bất giác đưa tay lên che môi, nhưng cổ họng vẫn phát ra một tiếng cười nhỏ.
Anh nói: “Anh sẽ cố gắng không để em uống gió tây bắc”.
Tô Niệm Niệm: “....”
Cô không dám nhìn anh, chạy nhanh như bay đến cầm lấy đồ của nhân viên đưa rồi đi thẳng vào phòng thay đồ.
Quần áo riêng của Tô Niệm Niệm đều là kiểu nữ tính và hoạt bát, cô rất ít khi mặc loại đồ thể thao thuần túy này, cô đẩy cửa phòng thử đồ ra, cẩn thận thò đầu ra ngoài, lập tức nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh đang đứng đối diện với cô.
Anh đã thay đồ xong rồi.
Quả nhiên, người đẹp mặc cái gì vào cũng như cái móc treo đồ, một chiếc áo bình thường tùy tiện mặc lên người cũng mang đến một hiệu ứng người mẫu, ngay cả trong mắt nhân viên bán hàng, nó cũng rất tuyệt vời.
Tô Niệm Niệm nhìn bộ quần áo Bùi Ngôn Khanh đang mặc giống cái của mình, mặt cô đột nhiên đỏ lên.
Cô rón rén đi ra ngoài, hỏi Bùi Ngôn Khanh: “Như thế nào?”
Quần áo dài và quần dài, bảo thủ và ấm áp.
Bùi Ngôn Khanh hài lòng gật đầu, "Đẹp lắm.”
Tô Niệm Niệm đắc thắng hất tóc, vô tình liếc nhìn vào gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-nho-em/2735483/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.