Sáng sớm lờ mờ.
Sở Ninh nghe thấy tiếng chuông điện thoại bất tận từ giường đối diện, Sở Ninh bực bội vò đầu bứt tóc, từ trên giường nhảy xuống, bước tới, lấy điện thoại của Tô Niệm Niệm ra, đang định tắt máy thì nhìn thấy người gọi đến, động tác cô khựng lại, rồi chọn nhấn nghe.
Cô liếc nhìn sang Tô Niệm Niệm đang ngủ say, mặt hơi đỏ.
Điện thoại gọi đến nhiều lần như vậy mà cô lại không hề tỉnh.
“Nha đầu, anh đến trước cổng trường em rồi, mang đồ ăn sáng đến cho em nữa.”
Sở Ninh ngơ ra.
Cô xin thề, lớn đến chừng này tuổi chưa bao giờ có cơ hội được nghe cậu nhỏ dùng giọng điệu dịu dàng như nước thế này để nói chuyện với cô luôn.
Cô nhìn đồng hồ.
Hay lắm, vừa mới 7 giờ rưỡi.
Ai lại đi hẹn hò vào cái giờ giấc âm u như này vậy trời!
Sở Ninh hắng giọng, tàn nhẫn nói: “Cậu nhỏ, bạn gái của cậu còn chưa tỉnh dậy.”
Bên đầu dây kia trầm mặc một lúc.
“Thế để cô ấy ngủ thêm chút đi, 8 giờ còn chưa tỉnh thì con gọi cô ấy dậy, phải ăn sáng.”
Sở Ninh lúc này không có nhiều kiên nhẫn, cô thẳng thừng nhéo má Tô Niệm Niệm, “Tô nha đầu, dậy nè!”
“Cậu không nỡ gọi thì để con gọi.” Sở Ninh tàn nhẫn nói với đầu dây bên kia: “Tô nha đầu cần ngủ, còn con thì không cần ngủ hả?”
Bùi Ngôn Khanh nhàn nhạt nói: “Con đợi lát có thể ngủ rồi.”
Mẹ ơi!
Tô Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-nho-em/2735464/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.