Tô Niệm Niệm bế Bùi Tuần vào phòng, sau đó lén lút đóng cửa lại.
Bùi Tuần nhìn mẹ lấy ra một chiếc hộp tinh xảo từ ngăn tủ quần áo, mở khóa và đặt nó trước mặt anh, cười nói: "Bảo bối, mở ra xem là cái gì."
Đối mặt với ánh mắt mong đợi của mẹ, Bùi Tuần liếm môi, sau đó nghiêm túc trịnh trọng mở hộp ra, sau khi nhìn thấy thứ bên trong hộp, cậu bé sững người tại chỗ.
Bùi Tuần lấy tấm ảnh ra, cẩn thận xem xét, khuôn mặt ửng hồng gật đầu, nhìn cô gái nhỏ mặc váy trong ảnh, ngượng ngùng hỏi: "Đây là mẹ sao?"
Tô Niệm Niệm nhướng mày và nói, "Không."
"Đoán xem là ai."
Bùi Tuần cau mày, "Là chị Điềm Điềm sao?"
"Đoán lại đi."
"Chị Ninh Ninh?"
"Sai."
Bùi Tuần sửng sốt một lúc, sau đó lắc đầu với Tô Niệm Niệm, "Đoán không ra ạ."
Tô Niệm Niệm cười ôm tiểu gia hỏa vào trong ngực, sau đó ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: "Là ba của con đấy."
Đôi mắt thể hiện sự chấn động.
Tiểu gia hỏa ngày thường luôn điềm tĩnh, hiếm thấy biểu tình trống rỗng, cậu không thể tin so sánh mấy lần, cuối cùng tìm ra được chút sự giống nhau.
Vài phút sau, cậu trịnh trọng nhận xét: "Ba, rất xinh đẹp."
"Phụt, hahaha." Tô Niệm Niệm cười đến lồng ngực run lên, "Nhìn xem, ba con khi còn bé vẫn mặc váy, so với cái này, bông kem nhỏ của chúng ta chẳng phải đặc biệt nam tính sao?"
Tô Niệm Niệm vén chăn lên đắp cho mình và hai con, "Được, chúng ta ngủ cùng nhau."
Nhưng bây giờ mới chín giờ, nên đương nhiên Tô Niệm Niệm không ngủ được.
Cô chỉ có thể nằm trong chăn, vỗ vỗ lưng hai con, cuối cùng cũng dỗ được Bùi Tuần đi vào giấc ngủ.
Gần như là ngay khi ngọn đèn nhỏ ở đây vừa tắt, Bùi Ngôn Khanh đã gửi một tin nhắn, 【Qua đây ngủ đi. 】
Tô Niệm Niệm: 【Không, vừa mới dỗ chúng ngủ. 】
Bùi Ngôn Khanh : 【Bọn nhỏ cần dỗ, vậy anh không cần sao? 】
Tô Niệm Niệm mỉm cười: 【Nhìn xem anh bao nhiêu tuổi rồi? Con ganh với chung? 】
Bên kia không trả lời lại, nhưng tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, cánh cửa bị đẩy ra với một tiếng cạch.
Bùi Ngôn Khanh rõ ràng là vừa mới tắm xong, mặc đồ ở nhà, cổ áo hở ra để lộ xương quai xanh.
Không nói một lời, anh bước tới và ôm ngang Tô Niệm Niệm.
Tô Niệm Niệm không nhịn được cười, chôn ở một bên cổ của anh, thở dốc nói: "Sao mà mới một buổi tối anh đã chịu không nổi rồi?”
“Em quay về rồi, sao anh phải nhịn?”
Bùi Ngôn Khanh ôm người trong lòng đi được vài bước, đang định đóng cửa lại thì một giọng trẻ con trong trẻo vang lên: "Mẹ, mẹ không ngủ ở đây sao?"
Bùi Tuần không biết đã tỉnh từ lúc nào, nhìn họ với đôi mắt như nho đen.
Bùi Ngôn Khanh: "..."
Tô Niệm Niệm nhanh chóng vỗ nhẹ vào tay Bùi Ngôn Khanh, ra hiệu cho anh để cô xuống.
Bùi Ngôn Khanh sững người một lúc, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào Bùi Tuần.
Hai cha con lại nhìn nhau vài giây, như thể nhìn thấy nhau trong vô hình.
Cuối cùng, Bùi Tuần vươn cánh tay về phía Tô Niệm Niệm, "Mẹ ôm."
Khi nào Su Niannian nhìn thấy Bùi Tuần mềm mại và dễ thương đến mức như này! Không bao giờ!
Cô lập tức đặt Bùi Ngôn Khanh sau ót và dỗ dành: "Mẹ đến đây."
Thật sự.
Tình mẫu tử dạt dào.
Bùi Ngôn Khanh dựa vào cửa và xoa xoa mi tâm.
Trong bóng tối, Bùi Tuần vùi đầu vào xương quai xanh của mẹ, cong môi.
-
Tô Niệm Niệm gần đây được nghỉ vài ngày và nghỉ ngơi ở nhà, vì vậy cô bắt đầu đưa hai con đến trường và về nhà.
Hai đứa nhỏ đều học lớp nhỏ trong một trường mẫu giáo tư thục, buổi sáng khi Bùi Ngôn Khanh đi làm, anh đưa chúng đi.
Và khi Tô Niệm Niệm đến trường mẫu giáo để tự mình trải nghiệm, cô đã hiểu tại sao Bùi Tuần lại tức giận.
Vừa bước vào cổng trường mẫu giáo, một nhóm các cô gái nhỏ đã lao tới, bên trái gọi một câu "bông kem nhỏ", bên phải gọi một câu “bông kem nhỏ”, bao vây xung quanh Bùi Tuần.
Tất nhiên, những cậu bé ở trường mẫu giáo cũng thích vây quanh Bùi Mịch, nhưng rõ ràng Bùi Mịch đã thích nghi với bầu không khí này.
Đây là một nỗi đau đối với Bùi Tuần, giống như một con ong nhỏ lạc vào bụi hoa, trông vô cùng mất mát.
Tô Niệm Niệm đứng bên cạnh Bùi Ngôn Khanh, cười đến run rẩy, cô thì thầm vào tai Bùi Ngôn Khanh, "Khi còn bé anh cũng như vậy sao?"
"Không." Bùi Ngôn Khanh cong môi, "Anh không tốt tính như bông kem nhỏ, hung dữ hơn thằng bé một chút, vì vậy không có cô gái nhỏ nào theo anh."
"Thật sự là mới nhỏ đã biết thu hút ong bướm." Tô Niệm Niệm khịt mũi, tiếp tục xem phản ứng của Bùi Tuần như thế nào.
Lúc này, các cô gái nhỏ đều đang hỏi Bùi Tuần hôm nay mình có đẹp không.
Bùi Tuần không thể thoát khỏi vòng vây, vì vậy cậu chỉ có thể mím môi và nói một cách tàn nhẫn: "Cậu không đẹp bằng ba tớ.”
Các cô gái: ?
Bùi Ngôn Khanh: ?
Tô Niệm Niệm: "..."
Cô áy náy nắm tay Bùi Ngôn Khanh, ho nhẹ một tiếng: "Đi thôi."
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Bùi Ngôn Khanh đã đoán ra, lạnh lùng nói: "Em cho thằng bé xem ảnh của anh?"
Tô Niệm Niệm: "... Anh thật thông minh."
Bùi Ngôn Khanh: "..."
Chả trách, anh đã hiểu ánh mắt mà Bùi Tuần nhìn anh rồi.
Nhưng khi Bùi Mịch nghe thấy câu này, cô bé lại kích động nói: "Cha em, thật xinh đẹp!"
Điều này khiến cả lớp mẫu giáo đổ dồn ánh mắt vào Bùi Ngôn Khanh.
Sau khi rút ra bài học từ đêm đầu tiên, Bùi Ngôn Khanh nhờ dì mang hai con đi trong những đêm tiếp theo, chỉ khi đó anh mới có thời gian với Tô Niệm Niệm.
Cứ như vậy trong vài ngày, cho đến khi lớp vẽ tranh ban ngày ở trường mẫu giáo, phân công chủ đề, để bọn trẻ vận dụng trí tưởng tượng của mình và vẽ hình dáng hoặc nghề nghiệp của cha mẹ chúng theo diện mạo hiện tại.
Ngày hôm đó khi quay về, Bùi Mịch vui mừng thông báo rằng cô đã giành được giải nhất trong lớp, giáo viên đã thưởng cho cô một bông hoa nhỏ màu đỏ.
Bùi Mịch lấy bức tranh của mình ra.
Tô Niệm Niệm mỉm cười nhìn mình trong chiếc váy xòe trên màn hình, sau đó nhìn Bùi Ngôn Khanh khi còn nhỏ mặc áo khoác trắng, khen ngợi: "Thật xinh đẹp, trà sữa nhỏ của chúng ta thật tuyệt!"
Bùi Ngôn Khanh liếc mắt nhìn cô bé, cong môi, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Nhưng chủ đề cứ tiếp tục, không tránh khỏi nói đến tranh của Bùi Tuần.
Bùi Mịch cười nói: "Anh của con cũng rất giỏi, đạt được giải đặc biệt nhất!"
“Ồ?” Bùi Ngôn Khanh trở nên cảm thấy hứng thú, “Sao đặc biệt vậy?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]