Chương trước
Chương sau
Bùi Ngôn Khanh tiến lên và bế Bùi Mịch, "Nhổ kẹo ra."

Bùi Mịch nhai vội vàng giòn tan, trực tiếp nuốt xuống viên kẹo, sau đó thè lưỡi đắc thắng cười nói: "Có đâu.”

Dáng vẻ lém lỉnh của cô bé giống y đúc Tô Niệm Niệm, Bùi Ngôn Khanh bất lực lắc đầu và bế cô bé vào phòng tắm để đánh răng.

Rõ ràng, loại cảnh này đã quá quen thuộc với Bùi Tuần.

Nhìn hai người rời đi, Bùi Tuần tiến lại gần Tô Niệm Niệm, khóe môi nhếch lên vui mừng, thậm chí ánh mắt cũng cong lên.

 “bông kem nhỏ.” Tô Niệm Niệm xoa mái tóc bồng bềnh của cậu bé, “Mẹ dẫn con đi xem một cái rất vui, chỉ hai chúng ta thôi, con có muốn đi xem không?”

Đôi mắt Bùi Tuần sáng lên, cậu bé cố gắng kìm nén khóe miệng sắp cong lên, dè dặt gật đầu.

Hai mẹ con nhanh chóng lên lầu.

Tô Niệm Niệm bế Bùi Tuần vào phòng, sau đó lén lút đóng cửa lại.

Bùi Tuần nhìn mẹ lấy ra một chiếc hộp tinh xảo từ ngăn tủ quần áo, mở khóa và đặt nó trước mặt anh, cười nói: "Bảo bối, mở ra xem là cái gì."

Đối mặt với ánh mắt mong đợi của mẹ, Bùi Tuần liếm môi, sau đó nghiêm túc trịnh trọng mở hộp ra, sau khi nhìn thấy thứ bên trong hộp, cậu bé sững người tại chỗ.

 “Thế nào?” Tô Niệm Niệm chờ mong nhìn cậu, “Đẹp không?”

Bùi Tuần lấy tấm ảnh ra, cẩn thận xem xét, khuôn mặt ửng hồng gật đầu, nhìn cô gái nhỏ mặc váy trong ảnh, ngượng ngùng hỏi: "Đây là mẹ sao?"

Tô Niệm Niệm nhướng mày và nói, "Không."

"Đoán xem là ai."

Bùi Tuần cau mày, "Là chị Điềm Điềm sao?"

"Đoán lại đi."

"Chị Ninh Ninh?"

"Sai."

Bùi Tuần sửng sốt một lúc, sau đó lắc đầu với Tô Niệm Niệm, "Đoán không ra ạ."

Tô Niệm Niệm cười ôm tiểu gia hỏa vào trong ngực, sau đó ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: "Là ba của con đấy."

Đôi mắt thể hiện sự chấn động.

Tiểu gia hỏa ngày thường luôn điềm tĩnh, hiếm thấy biểu tình trống rỗng, cậu không thể tin so sánh mấy lần, cuối cùng tìm ra được chút sự giống nhau.

Vài phút sau, cậu trịnh trọng nhận xét: "Ba, rất xinh đẹp."

"Phụt, hahaha." Tô Niệm Niệm cười đến lồng ngực run lên, "Nhìn xem, ba con khi còn bé vẫn mặc váy, so với cái này, bông kem nhỏ của chúng ta chẳng phải đặc biệt nam tính sao?"

Nghe vậy, Bùi Tuần chợt bừng tỉnh, nặng nề gật đầu.

Tô Niệm Niệm nhìn con trai của mình, không khỏi nhéo má cậu bé, "Ba còn dám cười bông kem nhỏ của chúng ta."

Bùi Tuần mím môi, nhìn lại bức ảnh một lần nữa, cuối cùng không thể nhịn được và bật cười trong vòng tay của Tô Niệm Niệm.

Khi Tô Niệm Niệm đưa Bùi Tuần xuống lầu, Bùi Ngôn Khanh vừa đánh răng cho Bùi Mịch xong, tiểu quỷ vẫn còn đang luyên thuyên.

Bùi Ngôn Khanh vừa quay đầu lại đã nhìn thấy bầu không khí vui vẻ của hai mẹ con.

Bùi Tuần ôm lấy cô đầy ỷ lại không buông tay, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn thường ngày vô cảm cũng ẩn chứa một tia vui mừng.

Bùi Ngôn Khanh mím môi và khẽ khịt mũi.

Có lẽ âm thanh đã lọt vào tai Bùi Tuần, cậu ngước mắt lên nhìn anh.

Bùi Ngôn Khanh cảm thấy một sự xúc phạm không thể giải thích được từ đôi mắt đó.

Hai cha con im lặng nhìn nhau một lúc rồi đồng loạt ngoảnh mặt đi.

        -

Hai đứa trẻ còn nhỏ, buổi tối được dì bế đi ngủ.

Nhưng tối nay khi Tô Niệm Niệm trở lại, Bùi Mịch lại một hai đòi ngủ với cô.

Bùi Tuần đứng ở cửa phòng, mím môi không nói, thỉnh thoảng liếc nhìn Tô Niệm Niệm.

Còn Bùi Ngôn Khanh thì đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn cô.



Bị ba con mắt rực lửa nhìn chằm chằm, phải xem Tô Niệm Niệm  không thể chống lại ai trước.

Tất nhiên cô sẽ chọn người dễ thương rồi.

Tô Niệm Niệm ôm hai đứa nhỏ, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt nồng đậm sau lưng: "Trước khi đi ngủ mẹ kể chuyện cho các con nghe nhé."

Với một tiếng "cạch", cánh cửa đóng lại trước mặt Bùi Ngôn Khanh.

Cũng mỗi bên một người, Bùi Mịch nằm trên người cô, Bùi Tuần chỉ nắm lấy góc áo của cô, hai người đều chăm chú nghe cô kể chuyện.

Sau nửa giờ, Bùi Mịch không thể chịu đựng được nữa và ngủ thiếp đi trên người cô.

Tô Niệm Niệm quay đầu sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Tuần, "Còn chưa buồn ngủ sao?"

Bùi Tuần lắc đầu, tựa vào bên người cô, "Không buồn ngủ."

 “Không buồn ngủ cũng phải ngủ.” Tô Niệm Niệm nói, “Trẻ con không thể thức khuya.”

Bùi Tuần hạ khóe môi, khẽ gật đầu: "Vậy mẹ ngủ với con."

Tô Niệm Niệm vén chăn lên đắp cho mình và hai con, "Được, chúng ta ngủ cùng nhau."

Nhưng bây giờ mới chín giờ, nên đương nhiên Tô Niệm Niệm không ngủ được.

Cô chỉ có thể nằm trong chăn, vỗ vỗ lưng hai con, cuối cùng cũng dỗ được Bùi Tuần đi vào giấc ngủ.

Gần như là ngay khi ngọn đèn nhỏ ở đây vừa tắt, Bùi Ngôn Khanh đã gửi một tin nhắn, 【Qua đây ngủ đi. 】

Tô Niệm Niệm: 【Không, vừa mới dỗ chúng ngủ. 】

Bùi Ngôn Khanh : 【Bọn nhỏ cần dỗ, vậy anh không cần sao? 】

Tô Niệm Niệm mỉm cười: 【Nhìn xem anh bao nhiêu tuổi rồi? Con ganh với chung? 】

Bên kia không trả lời lại, nhưng tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, cánh cửa bị đẩy ra với một tiếng cạch.

Bùi Ngôn Khanh rõ ràng là vừa mới tắm xong, mặc đồ ở nhà, cổ áo hở ra để lộ xương quai xanh.

Không nói một lời, anh bước tới và ôm ngang Tô Niệm Niệm.

Tô Niệm Niệm không nhịn được cười, chôn ở một bên cổ của anh, thở dốc nói: "Sao mà mới một buổi tối anh đã chịu không nổi rồi?”

“Em quay về rồi, sao anh phải nhịn?”

Bùi Ngôn Khanh ôm người trong lòng đi được vài bước, đang định đóng cửa lại thì một giọng trẻ con trong trẻo vang lên: "Mẹ, mẹ không ngủ ở đây sao?"

Bùi Tuần không biết đã tỉnh từ lúc nào, nhìn họ với đôi mắt như nho đen.

Bùi Ngôn Khanh: "..."

Tô Niệm Niệm nhanh chóng vỗ nhẹ vào tay Bùi Ngôn Khanh, ra hiệu cho anh để cô xuống.

Bùi Ngôn Khanh sững người một lúc, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào Bùi Tuần.

Hai cha con lại nhìn nhau vài giây, như thể nhìn thấy nhau trong vô hình.

Cuối cùng, Bùi Tuần vươn cánh tay về phía Tô Niệm Niệm, "Mẹ ôm."

Khi nào Su Niannian nhìn thấy Bùi Tuần mềm mại và dễ thương đến mức như này! Không bao giờ!

Cô lập tức đặt Bùi Ngôn Khanh sau ót và dỗ dành: "Mẹ đến đây."

Thật sự.

Tình mẫu tử dạt dào.

Bùi Ngôn Khanh dựa vào cửa và xoa xoa mi tâm.

Trong bóng tối, Bùi Tuần vùi đầu vào xương quai xanh của mẹ, cong môi.

        -

Tô Niệm Niệm gần đây được nghỉ vài ngày và nghỉ ngơi ở nhà, vì vậy cô bắt đầu đưa hai con đến trường và về nhà.

Hai đứa nhỏ đều học lớp nhỏ trong một trường mẫu giáo tư thục, buổi sáng khi Bùi Ngôn Khanh đi làm, anh đưa chúng đi.

Và khi Tô Niệm Niệm đến trường mẫu giáo để tự mình trải nghiệm, cô đã hiểu tại sao Bùi Tuần lại tức giận.

Vừa bước vào cổng trường mẫu giáo, một nhóm các cô gái nhỏ đã lao tới, bên trái gọi một câu "bông kem nhỏ", bên phải gọi một câu “bông kem nhỏ”, bao vây xung quanh Bùi Tuần.



Tất nhiên, những cậu bé ở trường mẫu giáo cũng thích vây quanh Bùi Mịch, nhưng rõ ràng Bùi Mịch đã thích nghi với bầu không khí này.

Đây là một nỗi đau đối với Bùi Tuần, giống như một con ong nhỏ lạc vào bụi hoa, trông vô cùng mất mát.

Tô Niệm Niệm đứng bên cạnh Bùi Ngôn Khanh, cười đến run rẩy, cô thì thầm vào tai Bùi Ngôn Khanh, "Khi còn bé anh cũng như vậy sao?"

"Không." Bùi Ngôn Khanh cong môi, "Anh không tốt tính như bông kem nhỏ,  hung dữ hơn thằng bé một chút, vì vậy không có cô gái nhỏ nào theo anh."

"Thật sự là mới nhỏ đã biết thu hút ong bướm." Tô Niệm Niệm khịt mũi, tiếp tục xem phản ứng của Bùi Tuần như thế nào.

Lúc này, các cô gái nhỏ đều đang hỏi Bùi Tuần hôm nay mình có đẹp không.

Bùi Tuần không thể thoát khỏi vòng vây, vì vậy cậu chỉ có thể mím môi và nói một cách tàn nhẫn: "Cậu không đẹp bằng ba tớ.”

Các cô gái: ?

Bùi Ngôn Khanh: ?

Tô Niệm Niệm: "..."

Cô áy náy nắm tay Bùi Ngôn Khanh, ho nhẹ một tiếng: "Đi thôi."

Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Bùi Ngôn Khanh đã đoán ra, lạnh lùng nói: "Em cho thằng bé xem ảnh của anh?"

Tô Niệm Niệm: "... Anh thật thông minh."

Bùi Ngôn Khanh: "..."

Chả trách, anh đã hiểu ánh mắt mà Bùi Tuần nhìn anh rồi.

Nhưng khi Bùi Mịch nghe thấy câu này, cô bé lại kích động nói: "Cha em, thật xinh đẹp!"

Điều này khiến cả lớp mẫu giáo đổ dồn ánh mắt vào Bùi Ngôn Khanh.

Bùi Ngôn Khanh kéo Tô Niệm Niệm, quay người rời đi.

        -

Sau khi rút ra bài học từ đêm đầu tiên, Bùi Ngôn Khanh nhờ dì mang hai con đi trong những đêm tiếp theo, chỉ khi đó anh mới có thời gian với Tô Niệm Niệm.

Cứ như vậy trong vài ngày, cho đến khi lớp vẽ tranh ban ngày ở trường mẫu giáo, phân công chủ đề, để bọn trẻ vận dụng trí tưởng tượng của mình và vẽ hình dáng hoặc nghề nghiệp của cha mẹ chúng theo diện mạo hiện tại.

Ngày hôm đó khi quay về, Bùi Mịch vui mừng thông báo rằng cô đã giành được giải nhất trong lớp, giáo viên đã thưởng cho cô một bông hoa nhỏ màu đỏ.

Bùi Mịch lấy bức tranh của mình ra.

Tô Niệm Niệm mỉm cười nhìn mình trong chiếc váy xòe trên màn hình, sau đó nhìn Bùi Ngôn Khanh khi còn nhỏ mặc áo khoác trắng, khen ngợi: "Thật xinh đẹp, trà sữa nhỏ của chúng ta thật tuyệt!"

Bùi Ngôn Khanh liếc mắt nhìn cô bé, cong môi, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

Nhưng chủ đề cứ tiếp tục, không tránh khỏi nói đến tranh của Bùi Tuần.

Bùi Mịch cười nói: "Anh của con cũng rất giỏi, đạt được giải đặc biệt nhất!"

“Ồ?” Bùi Ngôn Khanh trở nên cảm thấy hứng thú, “Sao đặc biệt vậy?”

Bùi Tuần vội vàng ôm chặt cặp sách, "Con vẽ đại thôi."

Cuối cùng, với ý định xấu Bùi Mịch đã chộp lấy nó và lấy bức tranh ra.

 “Ba nhìn xem!” Bùi Mịch chỉ vào bức tranh, “Là ba đây.”

Bùi Ngôn Khanh nhìn "chính mình" trong chiếc váy hồng, đôi mắt anh tối sầm lại.

Về phần Bùi Tuần, cậu bé này tiêu chuẩn kép đến cực điểm, Tô Niệm Niệm mà cậu vẽ là một công chúa nhỏ đội vương miện đứng trên sân khấu.

Mà đến anh thì phong cách hội họa thật lạ lùng.

Bùi Mịch cũng cười nói thêm: "Bây giờ cả trường mẫu giáo đều biết khi còn nhỏ ba con rất thích mặc váy!"

Bùi Ngôn Khanh: "..."

Anh nắm chặt tay thành quyền, hít sâu một hơi, cụp mắt xuống, đột nhiên dừng ánh mắt lại.

Cảm nhận được ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh, biểu cảm của Bùi Tuần cứng đờ, khó chịu nhìn đi chỗ khác.

"Tất cả chúng con đều yêu bố mẹ của mình rất nhiều ~"

------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.