Kể từ sau sự kiện đó, đã rất lâu Tống Nhiên không thể ngủ ngon.
Chỉ cần nhắm mắt lại là cậu ta sẽ thấy cảnh tượng Hứa Phong nhảy xuống khỏi vách núi.
Cô gái mặc một bộ váy trắng, trên mặt mỉm cười như sắp được giải thoát, rồi dứt khoát nhảy vào vòng tay thần ch//ết.
Tới tận lúc ấy, cô thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn cậu ta một lần.
Hệt như loại người như cậu ta chưa từng tồn tại trong thế giới của cô dù chỉ một phút giây.
Nhưng ban đầu không phải như vậy.
Tống Nhiên xoay người ngồi dậy, nhớ lại mọi thứ trong quá khứ, không kìm được bụm mặt gào khóc.
Cậu ta nhớ rõ ban đầu không phải như vậy.
Rõ ràng lúc mới gặp lại, ánh mắt chị nhìn mình chất chứa sự vui mừng thấy rõ như thế nào.
Khi đó chị còn gọi mình là Tiểu Nhiên, ánh mắt cưng chiều như trong quá khứ.
Mà bản thân Tống Nhiên cũng rất vui vẻ, vội rảo bước đi tới chỗ Hứa Phong.
Nhưng trong lúc đó, chẳng biết kẻ nào đột nhiên thốt lên một câu: "Đây không phải con nhỏ đeo bám cậu Văn hay sao?"
"Mấy ngày nay cô ta cứ bám riết cậu Văn, đúng là không biết xấu hổ."
"Đúng thế, nghe nói là vì để quyến rũ được mấy cậu ấm nhà giàu nên mới chuyển từ trường công lập sang đây đấy."
Nghe vậy, Tống Nhiên chậm dần bước chân.
Sau đó cậu ta thấy một cảnh tượng cực kỳ chói mắt.
Hứa Phong chạy theo sau Văn Ý, trên tay còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-ve-nha/3681422/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.