Lúc này Dung Yên nghiêng đầu nhìn Hứa Phong, trên mặt để lộ nụ cười mịt mờ.
"Cô lại sắp thua rồi." Cô ta nói.
"Cô không sợ bọn họ điều tra phát hiện tất cả đều là do cô tự biên tự diễn à?"
"Ha." Nghe vậy, Dung Yên xùy cười thành tiếng: "Có nhà họ Dung ở đây, bọn họ không tra ra được đâu, nhiều năm trôi qua không phải luôn là như thế sao?"
Dứt lời, cô ta nhướng mày với Hứa Phong, nở một nụ cười ngọt ngào.
Người bị cô ta thuê phía sau kia lại kéo cô ta ra ngoài vách núi hơn.
"Anh Văn ạ, nếu anh không hạ được quyết tâm, vậy thì bọn họ đành quyết định thay anh vậy."
"Văn Ý, cứu em." Cả người Dung Yên đã gần như sắp ngã xuống, cô ta lại bắt đầu liên tục gọi tên Văn Ý, nước mắt như làm nhòe đi khuôn mặt vốn tái nhợt của cô ta.
Văn Ý siết chặt nắm tay, đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng cho lũ bắt cóc: "Tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày."
"Đừng lảm nhảm, mau lựa chọn đi."
Lại một tiếng thét to như rạch phá bầu trời, mắt thấy Dung Yên sắp ngã xuống vách núi, cuối cùng Văn Ý buông lỏng nắm tay, đau đớn nhìn về phía Hứa Phong.
Hắn hỏi Hứa Phong: "Tiểu Phong, lần này cũng là cô làm ra ư?"
"Không cần tiền, chỉ bắt tôi chọn, cô đang muốn chứng minh ai có địa vị quan trọng hơn trong lòng tôi sao?"
Dứt lời, hắn nở nụ cười tự giễu: "Tôi dung túng cô nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-ve-nha/3681419/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.