Thế nhưng, trước khi Hứa Phong tắt thở, Văn Ý chợt hoàn hồn, rồi vội rút tay lại.
"Em đang cố ý chọc giận anh... Em lại thật sự thà ch//ết cũng không chịu ở lại bên anh nữa."
Trong khoảnh khắc đó, cơ thể vốn cao ráo của hắn như còng hẳn xuống, trông cực kỳ thảm hại.
Hắn cúi người ho khan, rồi lại bắt đầu tự an ủi bản thân như một gã đ//iên.
"Không đâu, em vẫn yêu anh mà, Tiểu Phong, em chỉ giận anh thôi, anh sẽ dỗ dành cho em hết giận."
Dứt lời, hắn cúi người xuống, ôm chặt Hứa Phong vào lòng.
"Anh cưới em nhé, được không? Chúng ta sống hạnh phúc bên nhau, không quan tâm chuyện người khác, sau này chỉ có hai ta thôi..."
Giọng hắn nghèn nghẹn, nước mắt thấm ướt bả vai Hứa Phong.
Hứa Phong dốc sức đẩy hắn ra, rồi trở tay cho hắn một cái tát thật mạnh.
Cảm thấy chưa hả giận, Hứa Phong với lấy đèn bàn đầu giường, gối đầu, cốc nước và tất cả những thứ gì có thể với tới ném hết vào người hắn.
"Văn Ý, có giỏi thì anh g//iết tôi đi, đừng nói mấy lời sến sẩm này tra tấn tôi nữa." Hứa Phong quát to lên với anh ta.
Văn Ý bị cốc nước đập trúng trán, m.á.u tươi nhỏ ra, lăn trên khuôn mặt hắn.
Cuối cùng hắn im lặng đứng dậy, nhặt chiếc áo vest rơi một bên lên.
Lúc đi tới cửa, hắn đột nhiên cười cười như tự trào phúng:
"Hứa Phong, cô trách cứ tôi thiên vị Dung Yên, nhưng cô có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-ve-nha/3681416/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.