Tạ Thư Dư vươn bàn tay run rẩy không thôi muốn tới gần Hứa Phong, muốn sờ đầu cô như mọi khi, nhưng lại bị Hứa Phong gạt ra.
"Tạ Thư Dư, anh không có lỗi với ai chứ?" Hứa Phong cười nhìn anh ta, nghẹn ngào khản giọng: "Tôi hận anh. Lúc trước anh nói muốn bồi thường cho tôi, nhưng lại biến mất không thấy tăm tích, bỏ mặc tôi một mình, anh vừa có lỗi với ba mẹ tôi, vừa có lỗi với tôi."
"Đừng nói nữa... Xin em đừng nói nữa..." Anh ta khom cả lưng xuống, toàn thân run rẩy, ho lấy ho để, hệt như đang phải chịu cơn đau đớn dữ dội.
Nhưng Hứa Phong không nghe lời anh ta, mà lại nói tiếp: "Anh vừa muốn bề ngoài bồi thường tôi để xoa dịu sự áy náy trong anh, lại vừa muốn ngầm bảo vệ Dung Yên. Anh muốn cả hai bên, nhưng lại không biết cân bằng, tôi phạm phải vận rủi gì mới bị cuốn vào trong cái câu chuyện tình yêu của lũ điên các người chứ."
Dứt lời, Hứa Phong đột ngột đứng dậy, dốc hết sức bình sinh quăng một cái bạt tai lên mặt Tạ Thư Dư.
Anh ta bị tát tới nghiêng đầu, kính mắt rơi xuống, trên khuôn mặt trắng nõn là năm dấu tay đỏ lừng.
Anh ta run run môi, không thể nào cãi được.
Cuối cùng, người thanh niên vốn kiêu ngạo lạnh lùng này cúi đầu trước mặt Hứa Phong, anh ta quỳ hai gối xuống sàn bệnh viện lạnh như băng, giọng khàn đi: "Anh sai rồi, Tiểu Phong, là anh muốn quá nhiều, bất kể em hay Dung Yên, anh đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-ve-nha/3681413/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.