Có lẽ bị nụ cười của Hứa Phong kích thích, Văn Ý càng siết chặt đôi tay lại.
Đúng, chính là như thế, bóp ch//ết Hứa Phong luôn đi, đến lúc đó Hứa Phong không chỉ được đưa về, mà tên cặn bã là anh cũng phải đi ăn cơm nhà nước.
Hứa Phong thầm cổ vũ như vậy trong lòng.
Nhưng một giây sau, một tiếng quát dữ dội vang lên bên cạnh.
Tống Nhiên lao tới, tung một nắm đ.ấ.m nhắm thẳng vào mặt Văn Ý.
Văn Ý nghiêng người né tránh, nên lực siết cổ Hứa Phong cũng buông lỏng ra.
Hứa Phong rơi vào một vòng ôm ấm áp, là của Tống Nhiên.
Cậu ta che chở Hứa Phong sau người, rồi quay đầu nhìn Văn Ý, người anh thế giao mà cậu ta đã sùng bái từ nhỏ, với khuôn mặt đầy phẫn nộ.
"Văn Ý, vừa nãy anh suýt nữa thì gi//ết ch//ết chị ấy rồi!"
Văn Ý vốn hơi chút ngạc nhiên nhìn bàn tay mình, nghe vậy thì ngẩng đầu, lướt qua Hứa Phong đang im lặng đứng sau Tống Nhiên, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng.
Hắn nói: "Tống Nhiên, Hứa Phong là vị hôn thê của anh, tất cả mọi chuyện giữa anh và cô ta không liên quan tới em."
Dứt lời, hắn lướt qua Tống Nhiên, lập tức ra lệnh cho Hứa Phong: "Tới đây."
Hứa Phong không cử động, nhưng Tống Nhiên lại không chịu nổi nữa, che chở Hứa Phong kín kẽ hơn, rồi quát to với hắn: "Chị ấy là vị hôn thê của anh, bình thường anh đối xử với chị ấy như vậy sao? Ai cho phép anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-ve-nha/3681406/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.