Chờ khi hai người bọn họ được kéo lên, Tống Nhiên thay đổi trạng thái cứ thấy Hứa Phong là đối chọi gay gắt ngày xưa, mà trở nên trầm lặng hiếm có.
Ngay khi Hứa Phong nhân lúc mọi người không đề phòng lại xoay người nhảy qua lan can.
Tống Nhiên đẩy đám người ra.
Trước mắt bao người, cậu ta không nói gì, nắm chặt lấy cổ tay Hứa Phong.
"Chuyện chị Dung còn chưa có tin tức gì, chị là người tình nghi lớn nhất, tôi có nghĩa vụ trông coi chị."
Nói xong, vành mắt cậu ta chợt đỏ bừng lên.
Sau khi phát hiện Hứa Phong đang nhìn thì cậu ta tức giận quay đầu đi luôn.
Trong khoảnh khắc ấy, Hứa Phong dường như thấy được chút... khổ sở trên mặt cậu ta.
Khổ sở gì chứ?
Hứa Phong không kìm được cười tự giễu.
Lúc trước Tống Nhiên là con độc nhất của Tống Thị, lại bị kẻ thù về làm ăn kinh doanh của ba mẹ bắt cóc rồi bỏ rơi.
Cậu nhóc lưu lạc xóm nghèo, bị đám trẻ con khác bắt nạt, bị chó dữ đuổi theo.
Đến cuối cùng, không chỗ nào để đi, cậu ta trốn vào đống rác ở đầu hẻm.
Tháng bảy giữa mùa hè, nơi đâu cũng là ruồi nhặng và con rệp. Cậu ta thà nhẫn nhịn mùi rác hôi thối nồng nặc chứ cũng không dám bước ra khỏi con hẻm kia dù chỉ một bước.
Cơ thể nhỏ bé ấy rúc vào một chỗ, chờ đợi mục nát cũng đám chuột và gián kia.
Khi ấy, nỗ lực duy nhất mà cậu ta làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-ve-nha/3681404/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.