Hôm sau.
Mặt trời nhú lên từ phương Đông, lộ màu trắng như bụng cá.
Bấy giờ trời mới tờ mờ sáng.
Giang Thuật còn đang chìm trong mộng đẹp, chợt bị đánh thức bởi những tiếng đập cửa dồn dập.
“Ra liền, ra liền!”
Giang Thuật tròng áo ngắn tay vào, giãy giụa bò dậy từ giường.
“Ai thế, sáng sớm tinh mơ không cho người khác được ngủ ngon.” Giang Thuật vừa làu bàu vừa mở cửa.
Người đứng ngoài cửa không phải ai khác, mà chính là anh quản lý Uông Hữu Vi của Giang Thuật.
Uông Hữu Vi mang đôi mắt thâm quầng như mất ngủ nguyên đêm, nhưng điều kì lạ lại là, lúc này chú ta mày mắt sáng láng, trông cực kỳ tươi tỉnh.
Hơn nữa.
Mặt Uông Hữu Vi còn tràn ngập vẻ kích động khó nén.
Nhìn thấy Giang Thuật.
Một người đàn ông nặng trên trăm ký như Uông Hữu Vi còn kích động ôm chầm lấy anh chàng.
“Giang Thuật, chú hot rồi!”
Hả?!!
Đôi mắt nho nhỏ của Giang Thuật tràn đầy nỗi nghi hoặc to to.
Mình hot á?
Chuyện là sao thế!
Chẳng lẽ trong thế giới này, bị chửi như hót hay cũng là hot chắc!
Uông Hữu Vi vỗ bả vai Giang Thuật, rồi chống nạnh cười ha ha, “Giang Thuật, anh biết ngay chú là mầm non sao lớn mà! Anh nhờ vả bao nhiêu người mới giành được cho chú cơ hội tham gia ghi hình “Hội cà khịa của các sao”, quả nhiên đáng giá lắm. Lần này chú cất cánh bay cao, cuộc sống cực khổ nghèo túng của anh em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-thua-ke-tai-san-tram-ty-phan-1/2598075/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.