Buổi tối.
Trương Tử Phàm quay quảng cáo xong về.
Nhìn thấy Giang Thuật.
Cậu kích động tới nỗi luống cuống tay chân, “Anh Giang, anh có thể quay về lần nữa, em vui quá là vui!!”
Tử Phàm, chú mày vui thì vui thật.
Chứ anh mày chẳng thấy vui thú gì sất!
Lúc xưa bị loại Giang Thuật vui biết bao nhiêu.
Thì giờ quay lại khổ sở đến thế nào.
Nhưng…
Ở trước ống kính, Giang Thuật không thể tỏ vẻ khó ở được.
Giang Thuật ngoài cười nhưng trong không cười, vỗ vai Trương Tử Phàm, “Trong khoảng thời gian anh không ở đây, có vẻ chú gầy đi một ít rồi!”
Trương Tử Phàm gãi gãi đầu, khờ khạo nói, “Chắc tại dạo này em ở phòng tập suốt ngày. Anh Giang, em thấy anh béo lên đấy ạ.”
“…”
Giang Thuật bất lực đỡ trán.
Tử Phàm, chú đừng có thích gì nói nấy như thế, anh đây vẫn để ý hình tượng lắm đấy.
Dạo này Giang Thuật toàn ru rú ở nhà, cửa lớn không ra, cửa hông không quá, đương nhiên là phải tăng ký rồi.
(Cửa lớn không ra, cửa hông không quá: Đại môn bất xuất, nhị môn bất mại, là một câu thành ngữ nói về người con gái thời phong kiến ngày xưa, không ra khỏi nhà bao giờ.)
Một lát sau.
Anh quay phim khiêng camera bỏ đi.
Trương Tử Phàm đứng dậy đóng cửa lại, “Anh Giang, phòng ký túc này chỉ còn hai anh em mình thôi.”
Giang Thuật bất giác dịch người ra xa khỏi Trương Tử Phàm, nhìn cậu với vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-thua-ke-tai-san-tram-ty-phan-1/2597965/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.