Triệu Duệ là người rất keo kiệt, bị việc Úc Thanh Hoan như vậy còn có thể nhận đại ngôn của Kenn đâm một kích, liền nghĩ tới chính mình mất trắng 50 ngàn tệ ở sòng bạc thì ghen tị không thôi, ánh mắt hung hăng nhìn hắn suốt. 
Úc Thanh Hoan mặc kệ hắn, nhàn nhã ăn cơm của mình, thỉnh thoảng để ý đến Hoắc Cừ và Vương Nhị Nhị, làm Triệu Duệ ngồi đối diện bưng chén rượu trông càng ngày càng thảm. 
Chỉ là, hắn có thể chịu được Triệu Duệ nhìn chằm chằm, Hoắc Cừ lại nhịn không được. 
Trong suy nghĩ của Hoắc giáo sư, lão bà của hắn là người vạn nhân mê, ai cũng muốn cướp của hắn, phải giữ kỹ. 
Vì vậy, khi Triệu Duệ lần thứ hai nhìn sang Úc Thanh Hoan, một bình rượu chưa mở bỗng nhiên bịch một tiếng đặt trước mặt hắn, mạnh đến mức canh trong bát của hắn cũng bị sánh ra ngoài một ít. 
Triệu Duệ: "???" 
Hoắc Cừ làm cái gì vậy? 
"Cái này chặn tầm mắt quá!" Triệu Duệ mới đầu còn chưa hiểu, sửng sốt một chút, liền muốn đẩy bình rượu sang một bên, lại bị Hoắc Cừ cứng rắn đè xuống. 
Hắn thấy Triệu Duệ, đôi mắt đen thẳm như đóng băng, lạnh lùng mà sắc bén, "Ừm." 
Hả? Ừm là có ý gì? Chẳng lẽ muốn nói Hoắc Cừ chính là đang muốn chặn tầm mắt của hắn sao? Mình không đắc tội gì với hắn mà nhỉ? 
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Úc Thanh Hoan, đang muốn được giải thích, lại phát hiện, theo động tác của mình, ánh mắt của Hoắc Cừ càng thêm sắc bén. 
Triệu Duệ nhất thời tỉnh ngộ, Hoắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-noi-chuyen-yeu-duong/1210151/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.