"Đây là bạn của tôi, Tần Tranh." Úc Thanh Hoan đi ra từ phía sau Hoắc Cừ, giới thiệu bọn họ với nhau, "Tranh ca, đây là Hoắc Cừ."
Hai người đàn ông đối mắt nhìn nhau mấy giây, vẫn là Tần Tranh gật đầu chào trước.
Hoắc Cừ kỳ thực không hiểu lắm cách chào hỏi với người xa lạ, chỉ cảm thấy mình không thể bị Tần Tranh hạ thấp, vậy nên cũng ra dáng gật đầu một cái.
"Các cậu muốn đi ăn cơm cùng nhau sao?" Hoắc Cừ chuyển hướng sang Úc Thanh Hoan, âm thanh có chút hạ xuống hỏi một câu.
"Đúng." Úc Thanh Hoan đáp một tiếng, thấy hắn lập tức bày làm ra bộ dạng gặp oan ức, nhịn cười hỏi hắn: "Sao anh lại tới đây?"
“Tôi nhớ cậu." Hoắc Cừ không chút nghĩ ngợi trả lời, liếc mắt nhìn Tần Tranh đứng đối diện, giọng nhỏ xíu, "Vậy mà cậu lại muốn đi ăn cơm với người khác."
Dừng một chút, liền tội nghiệp bỏ thêm một câu, "Ngay cả bữa sáng tôi cũng chưa ăn đây."
"Sáng sớm tại sao lại không ăn cơm?" Úc Thanh Hoan ngay lập tức liền đau lòng, trực tiếp quên câu đầu tiên hắn nói, lườm hắn một cái, trách cứ nói: "Ngại bụng dạ mình quá tốt có đúng không?”
"Thanh Hoan, " Hoắc Cừ khẩn cầu nắm lấy tay của hắn lắc lắc, "Vậy cậu đi ăn cơm, tôi, tôi cũng muốn ăn."
Hoắc Vanh đứng bên cạnh: "???"
Nếu như hắn nhớ không lầm, em trai hắn sáng nay uống hai bát canh bí đỏ, còn ăn một đĩa bánh da lợn! Người chưa bao giờ biết nói dối như em trai hắn, từ lúc nào học được cách lừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-noi-chuyen-yeu-duong/1210127/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.