Úc Thanh Hoan không trực tiếp đưa Hoắc Cừ về nhà, mà dẫn hắn tới một quán bán mì thịt bò.
Mì thịt bò của quán này mùi vị ngon, ăn lại càng ngon, Úc Thanh Hoan ăn một lần rồi không thể quên được, thỉnh thoảng lại chạy tới ăn một bát.
"Đây, " hắn gắp một khối thịt bò lớn to bằng miệng bát cho Hoắc Cừ, cười nói: "Nếm thử xem ăn có ngon không."
Hoắc Cừ gật gật đầu, vui vẻ cầm đũa lên.
Hắn vẫn không quen dùng đũa, ngốc nghếch gắp một lần lại một lần, nhưng ngay cả một miếng cũng không ăn được, oan ức nhăn mũi.
Úc Thanh Hoan cảm thấy bộ dáng này của hắn cực kỳ thú vị, giống hệt như một con thỏ nhỏ mềm mại, chọc người bắt nạt. Không chỉ không giúp hắn, trái lại còn chống cằm nhìn người ta chằm chằm, Hoắc Cừ bị nhìn đến đỏ cả mặt, đũa cũng cầm không chắc.
Xong, Hoắc Cừ nghĩ, hắn lại bắt đầu sinh bệnh.
Chỉ cần Thanh Hoan trong mắt mang ý cười nhìn hắn như vậy, hắn sẽ hô hấp không thông, đầu cũng quay cuồng.
Hầu kết giật giật, Hoắc Cừ vì trốn tránh ánh mắt như hình với bóng kia, theo bản năng liền cúi đầu đột nhiên uống một hớp nước mì.
"A --" mì thịt bò vừa múc ra, một tầng váng dầu ngăn cách hơi nóng ở phía duới, mặc dù không có khói bốc lên nhưng thật ra rất nóng, Hoắc Cừ bị nóng không nhẹ, nước mắt sinh lý lập tức trào ra.
Úc Thanh Hoan bị hắn dọa sợ hết hồn, liền vội vàng đứng lên, nghiêng người nắm cằm của hắn, vội nói: "Há
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-noi-chuyen-yeu-duong/1210119/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.