Úc Thanh Hoan trở về phòng không lâu thì cửa phòng liền bị gõ vang, Triệu Khanh Uyên mang theo một cái hộp giữ nhiệt rất to đi vào.
Hắn không khách sáo tẹo nào ngồi xuống giường, bất mãn hỏi Úc Thanh Hoan, "Sao vừa rồi cậu không chờ tôi?"
Thật vất vả mới tìm được đồng bọn hợp cạ, Triệu ảnh đế bị bỏ rơi liền cảm thấy tổn thương.
Úc Thanh Hoan không cảm xúc liếc hắn một cái, "Anh là học sinh tiểu học sao? Đi nhà xí về cũng phải có bạn đi cùng."
Triệu Khanh Uyên bị hắn làm cho nghẹn họng đã quen, năng lực chịu đựng đã sớm tăng lên không chỉ một tầng, nghe vậy cũng không tức giận, mở cái hộp giữ nhiệt ra, khoe với Úc Thanh Hoan, "Mẹ tôi vừa cho người đưa vào, thế nào, anh em tốt không, cố ý đem chia cho cậu một nửa đấy!"
"Anh muốn tìm người béo lên cùng anh thì có." Triệu Khanh Uyên là cái đức hạnh gì Úc Thanh Hoan làm sao không biết, ngay lập tức nhìn thấu ý đồ của hắn.
Triệu Khanh Uyên cười hì hì, sảng khoái thừa nhận, "Chỉ có cậu hiểu tôi."
Bên trong hộp giữ nhiệt, cơm canh đầy đủ mọi thứ, tinh xảo lại thơm nức, vừa nhìn liền biết đã bỏ rất nhiều công sức.
Triệu Khanh Uyên nhét cái thìa vào tay Úc Thanh Hoan, giục: "Nhanh chút, ăn lúc còn nóng đi!"
Dừng một chút, khi Úc Thanh Hoan sắp xuống tay, lại nhanh tay ngăn cản hắn, "Chờ đã, tôi chụp một bức ảnh." Điều chỉnh tốt góc độ, chụp liền ba bức. Một bên thêm sticker vào bức ảnh, một bên quay đầu lại mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-noi-chuyen-yeu-duong/1210106/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.