Chương trước
Chương sau
Lúc Hoắc Vanh mang theo Hoắc Cừ đến trường quay, Úc Thanh Hoan vừa chụp xong ảnh tuyên truyền.
Lưu Gia An đối với bộ ảnh này cực kì thoả mãn, phá lệ khen không dứt miệng, chụp xong liền lập tức bảo nhân viên đăng lên weibo.
Chỉ khổ cho Úc Thanh Hoan, trời thì lạnh, nơi quay chụp cũng không có bất kì đồ vật gì để sưởi ấm, dù thân thể đã đông cứng lại cũng phải bày ra tư thế đẹp mắt nhất, đến chóp mũi cũng không dám đỏ lên.
Chụp ảnh xong, hắn lập tức dùng áo lông ngỗng Canada mà Vương Chấn Sinh đưa cho quấn kín người, Triệu Khanh Uyên đưa nước nóng cho cũng không muốn đưa tay đón.
"Thanh Hoan!" Bên trong trường quay cực kì ồn ào, đủ loại diễn viên đi qua đi lại như mắc cửi, vậy mà Hoắc Cừ liếc mắt một cái liền thấy được Úc Thanh Hoan đang co ro ở một góc, cao hứng hô một tiếng, ôm bể cá trực tiếp đi đến.
"Sao anh lại tới đây?" Úc Thanh Hoan lấy làm kinh hãi, nhanh chóng đứng lên nghênh đón.
Hoắc Cừ cảnh giác nhìn lướt qua Triệu Khanh Uyên ở bên cạnh, thần bí kéo Úc Thanh Hoan lại, đưa bể cá như dâng vật quý đến trước mặt Úc Thanh Hoan, "Cho cậu xem."
Triệu Khanh Uyên không hiểu tại sao bị ghét bỏ: "..."
Hai con cá vàng nhép mà còn sợ hắn nhìn thấy? Hắn có hỏa nhãn kim tinh nhìn một cái là cá chết ngay chắc!
Người này rốt cuộc là bị làm sao vậy?!
Hướng về phía Úc Thanh Hoan chớp mắt vài cái, Triệu Khanh Uyên ra hiệu cho hắn ý bảo giới thiệu một chút, nhưng mà Úc Thanh Hoan cũng không nhìn đến hắn, lực chú ý đều tập trung vào bể cá trên tay Hoắc Cừ.
"Mùa đông như thế này anh lại mang hai con cá đến đây làm gì?" Dừng một chút, nhận ra giọng của mình có chút nghiêm khắc, Úc Thanh Hoan vội vàng hạ giọng mềm xuống, "Có lạnh hay không?"
Hoắc Cừ bị Úc Thanh Hoan trách cứ thấy có chút oan ức, tội nghiệp hít mũi một cái, đàng hoàng nói ra một chữ, "Lạnh."
"Vậy còn dám không mang găng tay!" Úc Thanh Hoan đón lấy bể cá của hắn, một tay nâng, một tay mở túi bên của áo lông, "Nào, đút tay vào đây."
"Cẩn thận! Cẩn thận!" Hoắc Cừ lại như không nghe thấy nửa câu nói sau của hắn, kinh hồn bạt vía nhìn chằm chằm nước đang sóng sánh trong bể cá, lo lắng cầm lấy tay Úc Thanh Hoan, "Cá rơi ra mất."
"Tôi đang giữ đây rồi." Úc Thanh Hoan nói với hắn một câu, thấy hắn vẫn còn chú ý đến cá, thẳng thắn lấy tay hắn nhét vào một bên túi áo, mang theo hắn đi nhanh về phía phòng nghỉ.
Đây là phòng nghỉ riêng của Triệu Khanh Uyên, bên trong có đầy đủ đồ dùng sưởi ấm cần thiết. Úc Thanh Hoan vừa vào cửa liền mở lò sưởi lên, kéo Hoắc Cừ đến bên ghế sa lông, nghiêm mặt, "Ngồi xuống!"
Hoắc Cừ giống như con thú nhỏ, trực giác thấy được tâm tình của Úc Thanh Hoan đang không tốt, bé ngoan ngồi xuống ngay ngắn, hai tay quy củ đặt ở trên đầu gối, dáng dấp như chuẩn bị nghe răn dạy.
Úc Thanh Hoan đầy một bụng câu hỏi muốn hỏi hắn.
Hắn là làm sao biết mình đóng phim ở đây, làm thế nào chạy tới, có nói với người nhà không, lời đến bên miệng, nhìn thấy hắn bộ dáng đáng thương, lại không đành lòng nói ra khỏi miệng.
Hoắc Cừ thấy hắn mãi cũng không nói lời nào, trong lòng càng hoảng hốt. Thanh Hoan quả nhiên đang đau lòng, mình đến cũng không làm cho hắn vui vẻ, cậu ấy cũng không thích cá của hắn.
Ngực bỗng nhiên truyền tới một trận đau nhói, cơn đau chẳng hề kịch liệt, nhưng mỗi lần đau một chút, liên miên không dứt. Cảm giác như không khí không có chỗ thoát ra, nén chặt trong lồng ngực, nén đến mức hắn gần như không thở nổi.
Cảm giác xa lạ này lại khiến hắn sợ hãi, Hoắc Cừ không biết làm sao ôm ngực, khóe mắt nín đến đỏ bừng.
Úc Thanh Hoan phục hồi tinh thần lại, thấy Hoắc Cừ giống như đang cố nén đau đớn, nhất thời sợ hết hồn, cái gì cũng mặc kệ, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh hắn, vừa giúp hắn thuận khí, vừa lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Ngã bệnh sao? Nơi nào đau?"
"Nơi này." Hoắc Cừ chỉ vào nơi tim, rầu rĩ nói: "Rất đau."
Úc Thanh Hoan đột nhiên biến sắc, tim đau, này không phải là dấu hiệu tốt lành gì! Chẳng lẽ Hoắc Cừ còn có bệnh tim!
Liền vỗ vỗ lưng hắn, cho hắn uống mấy ngụm nước ấm, thấy sắc mặt hắn gần như hoàn toàn khôi phục, lúc này mới hỏi: "Thế nào? Thấy đỡ hơn không?"
Hoắc Cừ vuốt ngực một cái, mờ mịt nhìn Úc Thanh Hoan, "Không đau nữa."
Thật kỳ lạ, chỉ cần Thanh Hoan vừa ngồi xuống bên cạnh, hắn liền không đau nữa, hắn đến cùng là bị bệnh gì?
Úc Thanh Hoan thở dài, trên mặt tuy rằng không thể hiện ra nhưng trong lòng đã quyết định, mấy ngày nữa sẽ dành thời gian dẫn Hoắc Cừ đi bệnh viện kiểm tra một chút. Đột nhiên phát sốt, đột nhiên lại đau tim, thật sự là quá dọa người.
"Thanh Hoan, " đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm giác thấy áo bị kéo, Úc Thanh Hoan cúi đầu nhìn, thấy Hoắc Cừ đang kéo vạt áo của hắn, cẩn thận từng li từng tí, giống hệt như lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
Úc Thanh Hoan hơi mềm lòng, "Làm sao vậy?"
"Cậu... Cậu vẫn còn đau lòng sao?"
Úc Thanh Hoan sững sờ: "Sao?"
"Anh hai của tôi nói, " Hoắc Cừ liếc mắt nhìn hắn, trên khuôn mặt đẹp đẽ nhanh chóng chợt lóe lên một tia ngượng ngùng, "Nói cậu bây giờ đang phải chịu uất ức."
Úc Thanh Hoan không hiểu ra sao.
Mình đau lòng lúc nào? Còn nữa, anh hai của anh ấy là ai? Làm sao lại biết?
Nhưng mà liếc thấy lo lắng trên mặt Hoắc Cừ, Úc Thanh Hoan đột nhiên khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra. Vậy là, Hoắc Cừ là bởi vì biết được mình đang đau lòng, mới chạy đến đây? Đem bể cá hắn thích nhất đến cho mình xem?
Từ sau khi cha mẹ qua đời, không có ai quan tâm tới hắn như vậy.
Người trong thôn tuy rằng tốt, nhưng sẽ không tỉ mỉ để ý đến hắn như vậy, nhìn thấy hắn ăn no mặc ấm là đủ rồi. Mà người quản lý đời trước, thì lại cảm thấy hắn không gì không làm được, càng sẽ không chú ý đến tâm tình của hắn.
Hoắc Cừ là người đầu tiên, đem mỗi một sợi tâm tình của hắn đều để ở trong lòng, ngốc nghếch quan tâm đến hắn.
Một trận cảm xúc vừa chua xót vừa ngọt ngào đột nhiên tràn đầy khoang ngực, phảng phất một có hạt giống nhỏ, đâm chồi nảy rễ ở nơi đáy lòng sâu xa nhất của hắn
Úc Thanh Hoan hơi nghẹn giọng, "Anh chạy đến đây chính là vì... chuyện nhỏ như thế?"
"Không phải là chuyện nhỏ!" Hoắc Cừ phá lệ phản bác hắn, "Chuyện của Thanh Hoan là chuyện quan trọng nhất!"
Nói xong, thăm dò nhìn Úc Thanh Hoan, "Vậy... Vậy cậu bây giờ đã khá hơn chưa?" Trong mắt tràn đầy mong đợi.
"Tôi bây giờ rất vui." Úc Thanh Hoan hít một hơi thật sâu, cười nhìn Hoắc Cừ, "Bởi vì anh đến, cho nên rất vui vẻ."
"Có thật không?" Hoắc Cừ lập tức giãy lên, cao hứng đến đứng ngồi không yên, "Có thật không Thanh Hoan? Có thể, tôi không biết cách an ủi người khác..."
Ngừng một chút, lại nhanh chóng giải thích, "Tôi... tôi không ngốc, tôi kiểm tra rồi, IQ của tôi là 170-180, tôi thật sự không ngốc, chỉ là tôi...tôi..."
Hắn gấp đến đỏ cả mặt, nhưng lại không tìm được từ để hình dung, Úc Thanh Hoan đúng lúc chặn đứng câu nói của hắn, "Tôi biết. Anh rất biết cách an ủi người khác, tôi không còn thấy đau lòng chút nào nữa."
"Vậy, vậy thì tốt." Hoắc Cừ ngượng ngùng mím mím môi, vui vẻ lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ trên má trái.
"Anh có đói bụng hay không? Ăn trưa chưa?"
Hoắc Cừ sờ sờ bụng, "Chưa ăn."
"Tôi nấu mì cho anh ăn."
Biết được Úc Thanh Hoan định làm cơm, Triệu Khanh Uyên liền không biết từ nơi nào mang ra một đống lớn đồ ăn nhanh. Úc Thanh Hoan từ trong đống đồ tìm ra mấy túi mì sợi kiểu Nhật, cắm điện vào bếp từ, vừa nấu nước nấu mì vừa cùng Hoắc Cừ tán gẫu.
Nói đến cũng kì lạ, đừng nói là những người khác, đến như người nhà của Hoắc Cừ, rất nhiều lúc cũng không cách nào cùng Hoắc Cừ tán gẫu. Hoắc Cừ không để ý đến người khác là một chuyện, điều quan trọng hơn, là bọn họ không hiểu Hoắc Cừ nói gì, Hoắc Cừ cũng không hiểu ý của bọn họ.
Mà Úc Thanh Hoan không như thế, hắn luôn có thể từ lời nói của Hoắc Cừ nắm được chính xác ý tứ của hắn.
"Nói cách khác, mấy ngày nữa anh phải xuất ngoại tham gia một hội thảo học thuật?" Úc Thanh Hoan vừa mở nắp xoong, đem mì sợi thả nhanh trong nồi, vừa nói.
"Ừ." Hoắc Cừ gật gật đầu, liền nói thêm một câu, "Không đi không được."
Biết Hoắc Cừ đây là đang tiếc nuối đến lúc đó không thể gặp mặt, Úc Thanh Hoan thừa dịp bỏ thêm đồ gia vị vào nồi, quay đầu lại cười nói: "Không sao, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho anh."
Nói xong, liền thấy Hoắc Cừ nhanh chóng lấy ra notebook nhỏ vẫn mang theo bên người, nhanh chóng viết lên một chuỗi ký tự.
Úc Thanh Hoan tò mò, "Anh viết cái gì vậy?"
Hoắc Cừ ngốc ngốc hướng về phía hắn nở nụ cười: "Không thể quên mang điện thoại di động."
Mì sợi nóng hổi bốc khói trong không khí lạnh giá, Úc Thanh Hoan múc một bát cho Hoắc Cừ, "Ăn lúc còn nóng."
Hoắc Cừ gật gật đầu, nghe lời cầm đũa lên.
Đáng tiếc hắn chắc là không quen dùng đũa, mì sợi kiểu Nhật lại trơn tuột, gắp nửa ngày cũng không được một đũa.
Úc Thanh Hoan nhìn thấy, tiếp tục như vậy thì đến lúc tô mì nguội ngắt Hoắc Cừ cũng ăn không nổi một đũa, nhanh chóng cuốn ống tay áo lên, tự mình gắp!
Cầm đũa đem mì sợi cuốn thành một cuộn, thổi thổi đưa tới bên miệng Hoắc Cừ, "Há miệng!"
Hoắc Cừ tuy rằng đơn thuần nhưng cũng biết mình lớn như thế rồi mà còn để người đút cơm cho rất xấu hổ, hai lỗ tai đều đỏ, muốn lui về phía sau, mà lại không dám không nghe lời Úc Thanh Hoan, chỉ cầu xin nhìn Úc Thanh Hoan, "Thanh Hoan, tôi..."
Kết quả vừa há miệng, liền bị Úc Thanh Hoan đút một đũa mì vào, "Ăn nào."
Hai người một người đút, một người ăn, mới ăn được non nửa bát, bên ngoài liền nghe thấy tiếng Triệu Khanh Uyên hưng phấn réo lên, âm cuối đều mang theo gió, "Thanh Hoan! Cậu lại làm cái gì ăn ngon rồi ~ "
Đẩy cửa đi vào, nhào ngay tới bên xoong mì sợi. Còn Hoắc Vanh đi cùng, đã sớm bị hắn ném ra sau đầu rồi.
Hoắc Vanh cũng không tính toán với hắn, bọn họ quen nhau đã lâu rồi, Triệu Khanh Uyên là cái đức hạnh gì hắn vẫn hiểu rất rõ.
"Cậu là Úc Thanh Hoan đi, làm phiền cậu chăm sóc lão tam nhà chúng tôi một chút." Hoắc Vanh mỉm cười đi tới trước mặt Úc Thanh Hoan, nhìn bát mì trên tay hắn, lại nhìn sang em trai phình hai má, ý cười càng sâu, "Tôi là Hoắc Vanh, anh hai của Hoắc Cừ."
Úc Thanh Hoan: "..."
Úc Thanh Hoan không biết nói gì nữa, hắn tiện tay nhặt được bên lề đường một người đáng thương, cũng có thể nhặt được em trai của ông chủ sao? Vận may của hắn đến cùng là chuyện gì xảy ra a?!
"Xin chào, không cần khách khí." Mặt đơ mất một lúc, Úc Thanh Hoan vội bắt tay Hoắc Vanh.
"Ồ, " nghe bọn họ nói chuyện, Triệu Khanh Uyên đang vùi đầu húp mì sợi rốt cục cũng ngẩng đầu lên, một mặt bừng tỉnh nhìn Hoắc Cừ, quay đầu nói với Hoắc Vanh: "Hóa ra đây chính là người em trai thiên tài kia của anh? So với chúng tôi nhìn cũng không khác gì nhau nha."
Hoắc Cừ đang che mặt ăn thật ngon, bỗng nhiên bị người khác nhìn chằm chằm, quay đầu không hiểu ra sao liếc nhìn Triệu Khanh Uyên, thấy mình không quen biết người này, liền không để ý đến nữa.
Nếu là ngày trước, Hoắc Vanh sẽ không để ý đến chuyện này, nhưng bây giờ đã khác, Hoắc Cừ so với dĩ vãng đã có thay đổi rất lớn, Hoắc Vanh hy vọng có thể cổ vũ em trai giao tiếp với nhiều người hơn, vì vậy hắn liền giới thiệu: "Tiểu Cố, đây là Triệu Khanh Uyên, là..."
Lời còn chưa nói hết, liền thấy Hoắc Cừ nghiêng đầu qua chỗ khác, một mặt thuần khiết nhìn Triệu Khanh Uyên, "Anh hai, em biết anh ta. Anh ta là một con vẹt thành tinh!"
Triệu Khanh Uyên: "..."
Cậu mới là con vẹt thành tinh! Cả nhà cậu, còn cả Hoắc Vanh đều là vẹt thành tinh!!
________
Tác giả có lời muốn nói:
Đại Uyên ca:...... Hoắc lão tam, tôi ghim cậu cả đời!
________
Editor: Ủa, sao đọc xong chương này mình hơi hoang mang, rốt cục ai là công ai là thụ zậyyyy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.