Editor: Lầu trên có XB 
“Chờ đã!” Trình Minh Hạo kêu lớn, nhảy cẩn lên với tốc độ ánh sáng, đè điện thoại Yến Kiêu xuống. 
Yến Kiêu cụp mắt kéo tay anh ta ra, không bị lay động vẫn tiếp tục gõ chữ. 
Mọe, cái tên cờ hó Yến Kiêu không nhân tính này! 
“Anh Phi, tôi sai rồi, ” dưới tình thế cấp bách Trình Minh Hạo chuyển hướng qua Diệp Phi, dẹp đi tiết tháo để cầu xin, “Hôm nay là sinh nhật của Cốc Thụy Gia mà, chừa cho tôi chút mặt mũi đi.” 
“Sinh nhật của cậu ấy thì liên quan gì tới anh?” Diệp Phi tay chống cằm, tay còn lại lắc nhẹ ly rượu, nhếch môi, “Chẳng lẽ hai người lén lút sau lưng tôi thông đồng với nhau rồi?” 
Cốc Thụy Gia tự dưng trúng đạn: “???” 
Y theo bản năng nhìn về phía Trình Minh Hạo, vừa hay Trình Minh Hạo cũng đang nhìn y. Hai tên thẳng nam nhìn nhau chằm chằm, vừa run rẩy, da gà nổi lộp bộp đầy người, nhanh chóng dời mắt đi. 
Trình Minh Hạo khô khan giải thích: “Đây không phải là… Ngày vui không thích hợp với khói thuốc súng hay sao.” 
Diệp Phi cười nhạo, dùng tay vén tóc trên trán lên, để lộ ra nơi bị đánh vừa rồi đang đỏ lên. 
Trình Minh Hạo nhất thời chột dạ rời mắt đi. 
Diệp Phi nhìn anh ta chăm chăm, mãi đến khi cả người Trình Minh Hạo bồn chồn không yên mới thôi. Một hớp uống cạn rượu trong ly rồi nói với Yến Kiêu: “Anh Yến ơi, bỏ qua đi anh.” 
Yến Kiêu trầm mặc không nói gì, mắt nhìn chằm chằm vào trán của cậu. 
“Da em trời sinh dễ bị đỏ thôi, ” Diệp Phi cong môi, dùng âm thanh nhỏ nhất chỉ hai người nghe được thì thầm bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-ly-hon/1249800/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.