Editor: Lầu trên có XB 
“Diệp Phi, ” Yến Kiêu chạm vào đuôi mắt đang ửng đỏ của Diệp Phi, hỏi cậu, “Em có muốn thứ gì không?” Dừng một chút, bỏ thêm một câu, “Cái gì cũng đều được.” 
Yến Kiêu của hai mươi tuổi, nghèo rớt mồng tơi, người không có đồng nào. 
Nhưng Yến Kiêu hai mươi bảy tuổi, đã có đầy đủ năng lực để cho có thể cho Diệp Phi được tất cả. 
Diệp Phi bị câu nói không đầu không đuôi này của hắn làm cho ngây ngẩn cả người: “Cái gì cơ?” 
Biểu tình Yến Kiêu có chút không tự nhiên, ánh mắt đảo vòng: “Khi đó anh không biết mình sẽ gặp được em, ” hắn như rất không muốn nhớ lại chuyện này, hàm hồ nói câu sau, không nhắc lại nữa. Nhìn vào đôi mắt Diệp Phi nhấn mạnh, “Bây giờ em muốn cái gì anh cũng có thể mua được hết.” 
Diệp Phi cảm thấy ê ẩm khó thể diễn tả bằng lời, cuống họng như bị nghẹn lại, không phát ra được chút thanh âm nào. 
Cậu xưa nay không để chuyện đó ở trong lòng, không ngờ sau bảy năm ròng, Yến Kiêu vẫn nhớ kĩ chuyện không có đủ tiền mua kem. 
“Yến Kiêu, ” Diệp Phi gọi tên của hắn, không trả lời vấn đề mà hắn đặt ra nói, “Lúc đó là em nằng nặc đòi mời hai người ăn kem, lại không mang tiền, anh có cảm thấy em cố ý không ?” 
Yến Kiêu lập tức nói: “Không đâu.” Còn nói, “Rất đáng yêu.” 
“Phải vậy không?” Diệp Phi cười khẽ, “Cũng phải cảm ơn anh, nếu không em lúc này sợ không thể nhìn thẳng vào hãng kem Haagen-Dazs mất.” 
Yến Kiêu ngẩn ra, khó hiểu hỏi: “Tại sao?” 
“Bởi vì chúng ta đều không mang tiền, nếu chỉ có mỗi em thì em sẽ lúng túng chết mất, ” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-ly-hon/1249796/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.