Editor: Lầu trên có XB
Sau ngày lễ tình nhân bị Diệp Phi từ chối, hai người không còn liên hệ, không còn gặp mặt nhau nữa.
Diệp Phi nghĩ lần này Yến Kiêu sẽ triệt để bỏ cuộc, thở dài một hơi. Lại nhanh chóng bị cảm giác khó chịu bao quanh.
Trong lồng ngực như đang có thứ gì đó nghẹn lại, không đau, nhưng lại rất khó thở.
Diệp Phi luôn hiểu, Yến Kiêu phải bước về phía trước, gặp được người nào đó hoàn hảo, khỏe mạnh hơn cậu, đó mới là hướng tốt nhất cho hắn, vậy mà trái tim cậu lại không khống chế được cơn đau đớn này.
May thay sinh mệnh của cậu chỉ còn dư lại hai năm, có lẽ sẽ không nhìn thấy được cảnh Yến Kiêu cùng người khác bên nhau.
Chịu đựng thôi, chỉ cần chịu đựng được là ổn thôi.
Diệp Phi click mở ra hộp thư, đang tính tìm chút việc để dời sự chú ý của mình, cửa phòng làm việc bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Cậu chỉnh lại biểu tình của bản thân, mở miệng nói: “Mời vào.”
Không ngờ được, người đến không chỉ có mỗi Cốc Thụy Gia, mà còn có Tôn Quỳnh đã lâu chưa gặp.
Lúc trước, Tôn Quỳnh bị cha y bắt lại, bảo đi đấu thầu mảnh đất ở thành Đông, bận đến mức chết đi sống lại, rất ít lộ đầu trong nhóm chat.
“Ôi chao, ngọn gió nào đã thổi ngài tới đây vậy.” Diệp Phi nhấc chân đá cái ghế qua, trêu nói.
Tôn Quỳnh không nói tiếp lời, quan sát Diệp Phi từ trên xuống dưới một lượt, kinh ngạc nói: “Cậu cậu… gầy thật đấy? Vậy mà khí thế chẳng bớt đi tý nào nhỉ.”
Gần đây Diệp Phi gầy đi rất nhiều, đường nét khuôn mặt hiện ra càng ngày càng rõ. Lúc này đang ngồi trên ghế, nên lùn hơn Tôn Quỳnh rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-ly-hon/1249782/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.