Tiêu Mặc và Tần Hoan chơi ở thành phố L năm ngày, ngày bảy mới trở về Y thành phố.
Vừa ra khỏi sân bay, điện thoại của Tần Hoan liền vang lên, đầu dây bên kia là giọng nói oang oang của Diệp Hiểu Hiểu, “Anh Tần, hai người đã về chưa? Cậu có muốn hát không? Chúng tớ đang… A a a a, bạn cùng bàn cậu đừng cướp mic của tớ.”
Tần Hoan nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Mặc, “Ca hát, muốn đi không?”
Mặt mày Tiêu Mặc cong cong, “Đi.”
Dừng một chút, y lại nói: “Anh có mệt không?”
Tần Hoan xoa xoa tóc Tiêu Mặc, lại trượt xuống, ấn cổ y, “Không mệt, anh lo là em có mệt hay không thôi.”
Tiêu Mặc lắc đầu, “Hoàn toàn không.”
Họ không đặt lịch trình đi chơi nhiều, hơn nữa chơi một chút sẽ tìm một chỗ để ngồi và nghỉ ngơi, rất nhàn nhã, không mệt mỏi chút nào.
Tần Hoan gật đầu, “Được rồi, về nhà cất đồ ra trước đã, sau đó lại đi qua.”
Hai người họ về nhà một chuyến rồi ra lại, đã gần bốn giờ.
Cả hai đều xách theo một túi lớn trong tay, đó là quà mà họ mang đến cho tất cả mọi người.
KTV vẫn là KTV trước kia, chỉ đổi phòng thôi, lần này là phòng chủ đề Doraemon, vừa vào dường như đã đến thời thơ ấu.
Hình nền màu xanh nhạt, búp bê hoạt hình, ngay cả đèn trên đầu cũng là hình ảnh của mập màu xanh.
Mọi người nhìn thấy Tiêu Mặc và Tần Hoan, tiếng hát quỷ hồ lang tru trong nháy mắt tạm dừng, Tào Di Cảnh và Khương Hàng buông Diệp Hiểu Hiểu ra, mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-hoc-hanh-that-tot/1073843/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.