Ngày hôm sau, Tiêu Mặc và Tần Hoan lại ở trong huyện tìm hiểu một vòng.
Kết quả thu được giống như báo cáo điều tra của thám tử tư cho Tiêu Nguyệt Mai, không khác mấy.
Nơi cuối cùng điều tra, Tần Hoan và Tiêu Mặc đi đến tiểu khu mà Dư Phú Cường ở.
Tiểu khu Dư Phú Cường ở và chỗ mà bà Trần ở có thể nói là một trời một vực, tiểu khu này được xây hoàn thiện nhất cả huyện thành, bên trong gồm trường mẫu giáo, hồ bơi, vườn hoa, siêu thị… Có tất cả mọi thứ.
Tiểu khu có bốn cửa, mỗi cửa có ba nhân viên bảo vệ, một ở trong phòng an ninh chú ý giám sát, hai đứng ở cửa, tư thế thẳng tắp.
Sau khi thuận lợi tiến vào tiểu khu, Tần Hoan liền kéo Tiêu Mặc đi về phía các bác gái đang ngồi trong hoa viên —— những người này đều là những người nhiều chuyện nhất trong tiểu khu.
Tần Hoan đẹp trai, cười rộ lên tựa ánh mặt trời, miệng còn ngọt, chỉ cần hắn muốn, bất luận nam nữ già trẻ, tất cả đều sẽ bị hắn chinh phục.
Sau khi hắn dẫn Tiêu Mặc đi vào đám các bác gái, không quá hai mươi phút, liền quen với tất cả mọi người.
Quả thật là bạn của bác gái cao tuổi.
Cách xưng hô của các bác gái đối với hắn cũng nhanh chóng đổi thành ‘Hoan Hoan’, mới đó mà đã Hoan Hoan ngắn, Hoan Hoan dài, bầu không khí rất náo nhiệt.
Chứng kiến toàn bộ quá trình Tiêu Mặc: “…”
Bản thân Tiêu Mặc cũng chậm nhiệt, hơn nữa chuyện mà y trải qua, khiến y không có cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-hoc-hanh-that-tot/1073833/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.