Bây giờ là buổi sáng ở San Francisco, lúc nói Từ Hạo Xương vẫn chưa nhận ra việc lệch múi giờ, nhưng khi nhớ ra, thì gã đã nói huỵch toẹt ra rồi.
Ngay sau khi nói xong, gã đã bị hai cặp mắt nhìn chằm chằm, một trong đó có ánh mắt lấp lánh. Ánh mắt như vậy, khiến gã thật sự không cách nào nói ra lời đổi ý, cho nên do dự một lát, gã vẫn gửi một lời mời video cho Lâm Chí Phong.
Thử trước một lần vậy.
Sau khi video được gửi đi, cả ba đều nhìn chằm chằm vào điện thoại, bất động.
10 giây, 20 giây, 30 giây… Bên kia vẫn chưa đáp lại.
“Thôi, lần sau có cơ hội… ” Từ Hạo Xương còn chưa nói xong, bên kia liền chấp nhận, ống kính thay đổi, chiếu ra khuôn mặt của một người đàn ông đẹp trai. Đó là Lâm Chí Phong.
Lâm Chí Phong rất đẹp trai, thần thái và khí chất lại có chút khác biệt so với tuổi tác của gã, không giống Từ Hạo Xương, ăn mặc thời trang, mà là bộ âu phục nghiêm cẩn ba món, tóc chải ngược về sau, lộ ra cái trán đầy đặn, trông càng thành thục ổn trọng.
Gã vẫn còn làm việc, giữa lông mày lộ ra sự mệt mỏi, phía sau là một cửa sổ sát đất lớn, từ ống kính có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ bên ngoài, là một thành phố không bao giờ ngủ.
“Hạo à, muộn như vậy tìm anh có chuyện gì?”
“Anh, không phải em đang tìm anh.” Từ Hạo Xương nhỏ hơn Lâm Chí Phong mấy tháng, trước mặt gã thường sẽ kêu một tiếng “anh trai”.
Gã ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-hoc-hanh-that-tot/1073830/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.