🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau cuối tuần, các lớp bắt đầu đi học lại.
Nhưng bắt đầu từ thứ hai, tất cả các bạn trong ban ba đã bị sốc – Tiêu Mặc có thái độ bất thường, ngoài việc học tập, thì bắt đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại di động. Hơn nữa thời gian xem không phải là lâu bình thường, không phải chăm chú một cách bình thường.
Diệp Hiểu Hiểu là ông tám số 1 tò mò tới ngứa tim ngứa phổi, nếu như không phải Tần Hoan mỗi ngày như hình với bóng, tuyệt chắc chắn cậu ta sẽ đi qua nhìn trộm.
Khương Hàng chú ý tới trạng thái của Tiêu Mặc, mơ hồ phát hiện ra vấn đề.
Trưa hôm đó, cậu cản Tần Hoan lạii hỏi: “Tiêu Mặc bị sao vậy?”
Tần Hoan lắc đầu, “Chờ sau này sẽ nói cho cậu biết. ”
Những chuyện này, nhất định phải để Tiêu Mặc tự mình nguyện ý nói ra, hắn mới có thể nói cho người khác biết.
Khương Hàng hiểu ý của Tần Hoan, cậu nói: “Nếu có chuyện gì thì nói với tớ, tuy rằng không nhất định có thể giúp được gì, nhưng thêm một người thì thêm một phần lực.”
Cậu dừng lại một chút, rồi nói: “Dư Hải Dược… Cũng có thể giúp một tay. ”
Tần Hoan sửng sốt, “Cậu… Các cậu?”
Khương Hàng nở nụ cười, “Vẫn chưa đâu.”
Ánh mắt Tần Hoan nhìn Khương Hàng có chút phức tạp, hắn do dự một lúc lâu, chậm giọng nói: “Tự cậu… Tự giải quyết cho tốt đi. ”
“Yên tâm đi, anh Tần.” Khương Hàng nói, “Tớ không còn là đứa trẻ như lúc trước nữa.” ”
Tần Hoan vỗ vỗ vai Khương Hàng, không nói gì về chuyện này nữa.
“Vậy tớ đi trước, Mặc Mặc chờ tớ cũng lâu rồi.”
“Được.”
Lúc Tần Hoan rời đi, vừa lúc sượt qua Dư Hải Dược vừa tới, hắn không nhịn được, hung hăng trừng mắt Dư Hải Dược một cái, sau đó mới tăng bước chân, đuổi theo Tiêu Mặc.
Dư Hải Dược: “…”
Dư Hải Dược khoanh tay, vòng trước ngực, “Các cậu đang nói cái gì vậy? Tần Hoan trông có vẻ lại muốn đánh một trận với tôi. ”
“Không có gì.” Khương Hàng không nhìn Dư Hải Dược, xoay người đi một hướng khác, “Gần đây Tiêu Mặc có vẻ không đúng lắm, nên tôi hỏi anh Tần một chút. ”
“Không đúng lắm sao?” Dư Hải Dược trầm ngâm một lát, nói, “Đại khái có liên quan đến cha của cậu ta đấy. ”
Khương Hàng bước chân dừng một chút, “Làm sao anh biết?”
“Đoán đi.” Thanh âm Dư Hải Dược đột nhiên trầm xuống, “Nếu đổi thành tôi, tôi cũng sẽ không tin cha mình giết người —— cha của Tiêu Mặc chắc chắn không giống ông ba cặn bả của tôi, cho nên chắc chắn cậu ấy vẫn luôn điều tra, có lẽ gần đây có manh mối gì rồi. ”
Khương Hàng trầm mặc một lát, gật đầu nói: “Có lẽ vậy.”
Cũng giống như suy đoán của Dư Hải Dược, mấy ngày nay Tiêu Mặc = thường xuyên nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, đúng là bởi vì chuyện của cha Tiêu.
Y đang cố liên lạc với những người trong bức ảnh.
Nhưng lâu như vậy rồi, mà mới chỉ thành công liên lạc với một người.
Hơn nữa chờ Tiêu Mặc nói nguyên nhân xong, muốn hẹn đối phương gặp mặt, đối phương liền không chút do dự từ chối.
Tiêu Mặc cũng không tha, mỗi ngày y đều thường xuyên gửi tin nhắn cho người kia, hy vọng có thể gặp mặt, hỏi một số chuyện.
Sau khi Tần Hoan đuổi theo Tiêu Mặc, hai người cùng nhau đến “Đề tên bảng vàng”.
Ông chủ đã quá quen với họ, tự mình đưa thực đơn và hỏi: “Hôm nay có trả lời câu hỏi không?”
Tần Hoan nhìn Tiêu Mặc một cái, lắc đầu nói: “Hôm nay không trả lời câu hỏi.”
“Được, vậy các cậu đặt đồ ăn đi.” Khi ông chủ nói xong, anh đặt thực đơn xuống và tiếp đón các vị khách khác.
Tần Hoan cầm thực đơn, đánh dấu mấy món ăn Tiêu Mặc thích, rồi chọn một món canh, sau đó vẫy tay gọi nhân viên phục vụ. Trong thời gian chờ thức ăn lên, Tần Hoan hỏi Tiêu Mặc, “Thế nào rồi?”
Trên mặt Tiêu Mặc toàn là sự thất vọng khó nén được, “Không được, gã vẫn không muốn gặp em. ”
“Em có biết gã ở đâu không?” Tần Hoan nói, “Xác định ở thành phố Y, thì chúng ta trực tiếp đi tìm gã đi, tối nay đi luôn. ”
Tiêu Mặc lắc đầu, “Gã ở thành phố Y, nhưng em không biết gã ở chỗ nào. ”
Tần Hoan nhìn Tiêu Mặc, trong lòng dâng lên sự đau lòng, hắn phủ tay mình lên mu bàn tay của Tiêu Mặc, nhẹ nhàng vỗ vỗ Tiêu Mặc vài cái, ôn nhu an ủi: “Đừng nóng vội, chúng ta nghĩ cách, chắc chắn sẽ có cách.”
Tiêu Mặc “Ừ” một tiếng, rũ mắt xuống, rồi lại nhìn điện thoại di động.
Màn hình điện thoại di động của y vẫn còn dừng lại ngay phần trò chuyện, nhưng đã rất nhiều ngày, chỉ có tin y gửi đi, không có trả lời.
Tần Hoan lấy điện thoại di động của y, “Đừng xem nữa. ”
Thức ăn đã đưa lên, hắn đưa đũa cho Tiêu Mặc, nói: “Ăn cơm đi, ăn xong rồi nói sau.”
Tiêu Mặc mím môi, một lúc lâu sau mới nhận đũa ăn cơm.
Đợi đến khi Tiêu Mặc ăn xong cơm xong, Tần Hoan mới trả lại điện thoại di động cho y, sau khi hắn đi thanh toán xong, liền kéo Tiêu Mặc rời đi.
Mà Tiêu Mặc lại giống như một thiếu niên nghiện internet, lúc đi bộ cũng cúi đầu nhìn điện thoại.
Hai người đi tới cổng trường, Tiêu Mặc đột nhiên dừng bước.
“Mặc Mặc?”
“Gã trả lời em rồi.” Tiêu Mặc cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay nhanh chóng lướt qua lại trên bàn phím.
Tần Hoan nghe vậy, cũng vội vàng tiến tới, dán đầu vào sát Tiêu Mặc, cùng y xem tin trả lười của đối phương.
–【Tôi cũng phiền nếu bị cậu quấy rối như vậy, được rồi, tôi sẽ gặp cậu. 10 giờ sáng ngày 1 tháng 1, Starbucks ở quảng trường Bàn Cơ, tôi sẽ đợi cậu 15 phút, tới trễ thì tôi đi. 】
Tay Tiêu Mặc run lên, y ngẩng đầu, sững sờ nhìn Tần Hoan, xác định lại một lần nữa hỏi: “Gã nguyện ý gặp em?”
Dáng vẻ Tiêu Mặc cẩn thận như vậy dường như không thể tin được, khiến Tần Hoan vô cùng đau lòng, hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tiêu Mặc, kéo Tiêu Mặc đi tới góc của lầu dạy học, nghiêng người ôm lấy y, giọng điệu rất khẳng định, “Ừm, gã đồng ý rồi. ”
Tiêu Mặc yên lặng tựa vào trong ngực Tần Hoan, tay kia dùng sức nắm lấy quần áo trước ngực Tần Hoan, gân xanh trên lưng bàn tay đều lộ ra, một lát sau, y mới lui về phía sau một bước, từ trong lòng Tần Hoan lui ra.
Y nhanh chóng lau mắt, khàn giọng nói: “Đi thôi, trở về lớp.”
Sau khi người kia đáp ứng gặp Tiêu Mặc, Tiêu Mặc liền không nhìn chằm chằm vào điện thoại di động nữa, y lại khôi phục bình thường —— mỗi ngày đều nghiêm túc đọc sách.
Nhưng La Âm luôn cảm thấy Tiêu Mặc đã khôi phục lại, hình như trở nên nóng nảy.
Mặc dù Tiêu Mặc vẫn như cũ, phòng học, ký túc xá hai tiếng một lần, bài thi thì từng quyển từng quyển, làm từng phần, nhưng y lại trở nên thích nhìn thời gian. Nửa giờ nhìn một lần, và mỗi khi y nhìn nó, lông mày của y sẽ nhăn nheo.
La Âm nhịn không được nói chuyện riêng với Tần Hoan.
——【AnhTần, anh Mặc rốt cuộc có chuyện gì vậy?】
——【Không sao đâu.】
——【Anh Tần có chuyện gì phải làm gấp sao?】
——【Không có.】
——【…… Anh Tần, chúng ta có phải là bạn bè không, sao cậu lại trả lời có lệ như vậy!】
——【Xin lỗi nha, nhưng có một số chuyện bây giờ không thể nói, tóm lại, cậu không cần phải lo lắng, Mặc Mặc không sao hết, tớ ở cạnh cậu ấy, sẽ không để cho em ấy xảy ra chuyện gì đâu.】
La Âm thở dài, cuối cùng cũng không hỏi nữa, có lẽ là cô đoán được, có một số việc, Tiêu Mặc vẫn chưa định nói cho bọn họ biết.

Trong nháy mắt đã đến ngày đầu năm mới. Hôm nay trời mưa nhỏ.
Thời gian gặp mặt của người kia và Tiêu Mặc tầm mười giờ sáng, nhưng Tiêu Mặc đã đến rất sớm, Tần Hoan đi cùng y, hai người im lặng ngồi trong Starbucks.
Tiêu Mặc hai tay nắm cốc, nhiệt độ của ly cà phê truyền đến tay, có hơi ấm.
Tần Hoan nhìn Tiêu Mặc, hỏi y, “Muốn ăn bánh ngọt không?”
Tiêu Mặc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “… Em không muốn ăn. ”
“Nhưng bữa sáng…” Tần Hoan còn chưa nói xong, liền thấy Tiêu Mặc bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngoài cửa —— vừa rồi cửa bị đẩy ra, có người đi vào.
“…… Không ăn đâu.” Tiêu Mặc lẩm bẩm, lại cúi đầu xuống.
Tần Hoan khẽ thở dài một tiếng, đưa tay sờ sờ đầu Tiêu Mặc, “Người kia sẽ không đến sớm như vậy đâu, hiện tại mới chín giờ. ”
“Ừm.” Tiêu Mặc gật đầu đáp, tựa hồ là nghe vào, nhưng lần sau cửa bị đẩy ra, y lại ngước mắt lên nhìn. Lo lắng, bồn chồn, thấp thỏm…
Mang theo những tâm tình này, Tiêu Mặc không có cách nào bình tĩnh, cũng không thể bình tĩnh.
Thật vất vả mới chờ được tới mười giờ, khi kim giây chuyển sang số 12, cửa bị đẩy ra, một thanh niên mặc áo khoác đen tiến vào.
Đối phương đeo kính, vẻ mặt nghiêm túc, trong tay là một chiếc ô màu đen, cả người đều tản mát ra một cỗ khí tức cổ xưa, cấm dục.
Gã đứng ở cửa nhìn quanh một vòng, sau đó chuẩn xác đi về phía Tiêu Mặc. Tiêu Mặc nhìn gã không chớp mắt.
“Lạc Hân Hàn?”
“Là tôi.”
Lạc Hân Hàn ngồi xuống đối diện Tiêu Mặc, lấy khăn giấy lau vết nước lau quần áo, rồi gọi bồi bàn, một cốc kiểu mỹ.
Gã nói với Tiêu Mặc: “Tôi còn phải vội trở về nghiên cứu, chỉ có nửa giờ, cậu muốn hỏi cái gì, hỏi đi.”
Tiêu Mặc hỏi: “Cha tôi… Tiêu Cần, ông ấy từng là thầy hướng dẫn của anh đúng chứ?”
“Đúng.” Lạc Hân Hàn nghe tên xong, theo bản năng nhíu mày, “Trực tiếp vào chủ đề đi, những vấn đề không cần thiết này không cần hỏi. ”
Sắc mặt Tiêu Mặc hơi trắng bệch, y lấy tấm ảnh ấy từ trong ngực ra, đặt lên bàn, “Bức ảnh này, anh còn nhớ không?”
“Nhớ chứ.” Lạc Hân Hàn nhìn thoáng qua sáu người trong ảnh, “Lúc đó bọn tôi cùng nhau nghiên cứu một hạn mục lịch sử. Cha cậu, cũng chính là Tiêu Cần từng là cố vấn của chúng tôi, chúng tôi đều là chuyên ngành lịch sử, lớp của Tiêu Cần, là chuyên ngành. ”
Gã đưa tay chỉ Trần Phi bên cạnh nữ sinh, “Chỉ có hắn không phải chuyên ngành của chúng tôi, hắn chỉ chọn lớp lịch sử của cha cậu. ”
Tần Hoan nghe xong, hỏi: “Vậy quan hệ giữa sáu người các anh như thế nào?”
“Tôi, Ngô Vũ, Giang Kiến Bân, Lý Tư, Lưu Khánh cùng ngành, quan hệ tất nhiên rất tốt.” Mỗi khi Lạc Hân Hàn nói một cái tên, sẽ chỉ người trên bức ảnh, nói xong tên người, gã liền tựa lưng vào ghế, sau đó mười ngón tay bắt chéo lên đùi, “Về phần Trần Phi, hắn gia nhập sau, Tiêu Cần nói chuyên môn của hắn rất tốt, liền để cho hắn tham gia nghiên cứu đề tài của bọn tôi.
Thật ra bọn tôi biết, là bệnh cũ của Tiêu Cần lại tái phát, ông cảm thấy Trần Phi đáng thương, thương hắn luôn độc lai độc vãn, không có bạn bè, còn bị đám phú nhị đại của trường đánh, muốn hắn dung nhập vào một tập thể, kết giao một ít bạn bè, mới để cho hắn vượt chuyên ngành làm đề tài với bọn tôi. Đám con trai bọn tôi không có quan hệ tốt với Trần Phi, nhưng mà Lý Tư thích hắn, cho nên quan hệ giữa Lý Tư và hắn là tốt nhất. ”
“Lý Tư.” Nói xong tên nữ sinh, đột nhiên gã ngừng lại, một tay xoa mi tâm, tay kia từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, vốn định châm lên, nhưng nhớ tới là đang trong quán cà phê, nên đành thôi, chỉ cầm trên tay, giọng trầm xuống, “… Cô ấy là cô gái bị giết… Chết rất thảm, ngực bị đâm bảy nhát, nhát nào cũng trí mạng, mặt cũng bị đâm nát. ”
“Một cô gái còn trẻ như vậy lại uổng mạng, còn là chết dưới tay người mình tin tưởng nhất.” Gã nhìn Tiêu Mặc, ánh mắt, giọng điệu đều rất lạnh, “Nghiêm túc đấy, cha của cậu chết không đáng đâu, nếu không phải cậu nhiều lần xin tôi gặp cậu, tôi chắc chắn sẽ không tới. ”
Huyết sắc trên mặt Tiêu Mặc rút hết đi, tay cầm ly cà phê vẫn run rẩy, Tần Hoan nhíu mày, dịch ghế ngồi bên cạnh Tiêu Mặc, tay trái vòng qua vai Tiêu Mặc, nửa ôm lấy y, tay phải nắm chặt tay Tiêu Mặc, nắm chặt, giống như tiếp sức thêm vậy.
“Xin anh chú ý cách nói chuyện một chút!”
Tần Hoan hạ thấp giọng, vẻ mặt nghiêm túc, hàn ý trong giọng nói tràn ngập trong lời nói.
“À.” Lạc Hân Hàn cười một tiếng, cầm lấy cà phê vừa mới đưa tới uống một ngụm, “Còn mười lăm phút nữa, còn câu khác muốn hỏi không?”
Hàm răng của Tiêu Mặc đã cắn chặt tới ra máu, y có thể nếm được mùi máu tanh nhàn nhạt, y không khóc, vẻ mặt cũng không có thay đổi gì, đè nén tất cả cảm xúc ở đáy lòng, giống như con rối gỗ, chỉ nhìn Lạc Hân Hàn rồi hỏi: “Quan hệ giữa Lí Tư với cha tôi thế nào?”
“Cuộc gọi cuối cùng của cô ấy chính là gọi cho cha cậu, lại không ngờ chính cuộc gọi đó đã trở thành bùa đòi mạng của cô ấy.” Lạc Hân Hàn hỏi ngược lại, “Một cô gái như cô ấy, có bao nhiêu tín nhiệm vào một người đàn ông, mới có thể gọi điện thoại cho đối phương vào buổi tối mời người ấy đến nhà mình?”
Tiêu Mặc trầm mặc hồi lâu, cho đến khi cửa lớn cách đó không xa lại bị đẩy ra, y mới hỏi lại: “Anh nói Lý Tư thích Trần Phi, vậy Trần Phi thì sao?”
“Có lẽ là thích, cũng có lẽ là không thích, ai biết được, cho đến khi tang lễ của Lý Tư chấm dứt, hắn cũng chưa từng xuất hiện.”
Tiêu Mặc nói: “Câu hỏi cuối cùng.”
Hắn nhìn chằm chằm Lạc Hân Hàn, “Quan hệ giữa Trần Phi và cha tôi có tốt không?”
Lạc Hân hàn trào phúng nói: “Tốt? Hay không tốt? Tâm tư của Trần Phi rất sâu, tất cả mọi chuyện đều giấu trong lòng. Theo lý mà nói, hắn nên cảm tạ cha cậu, dù sao cha của cậu đã giúp hắn rất nhiều, nhưng lúc hắn bị đuổi việc, lần cuối tôi gặp hắn, hắn nhắc tới cha cậu, không phải là chỉ có biết ơn mà thôi, rõ ràng còn xen lẫn hận ý và chán ghét… Có lẽ hắn đã nhìn ra cha cậu là một kẻ điên đeo mặt nạ. ”
Tiêu Mặc dùng hết toàn lực để bình tĩnh lại, y nói: “Cảm ơn anh, tôi không hỏi nữa.”
“Tạm biệt.” Lạc Hân Hàn đi vài bước, lại quay đầu lại nói, “Tôi đoán cậu tìm tôi hỏi nhiều như vậy, là muốn kháng án cho cha của cậu đi, cậu không tin ông ấy giết người đúng không? Thật ra lúc đầu tôi cũng không tin, bọn tôi đều không tin, nhưng nhiều chứng cứ trước mặt bọn tôi như vậy, tôi thật sự không tìm được lý do nào để có thể tin cha cậu, hơn nữa Lý Tư… Tôi vẫn luôn thích cô ấy, cô ấy đã chết rồi, tôi cũng không thể quên được, không thể buông tha. Nói thật, lúc cha cậu bị kết án tử hình, tôi vui lắm, tôi nghĩ Lý Tư có thể nhắm mắt rồi, những việc cậu đang làm bây giờ, là quấy rầy Lý Tư yên nghỉ, hơn nữa cũng vô ích, nếu cha cậu không giết người, vì sao toàn bộ chứng cứ lại chỉ về phía ông ấy? Nhưng đứng ở góc độ của cậu, Tiêu Cần là cha cậu, cách làm của cậu không có gì đáng trách… Tôi chỉ hy vọng cậu sẽ không đến gặp tôi nữa.Những lời này, xem như là tôi trả lại cho cha cậu, người đã từng đối với có ơn tri với tôi trong học tập, ông ấy quả thật đã giúp tôi, vậy đi. ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.