Sau cuối tuần, các lớp bắt đầu đi học lại.
Nhưng bắt đầu từ thứ hai, tất cả các bạn trong ban ba đã bị sốc – Tiêu Mặc có thái độ bất thường, ngoài việc học tập, thì bắt đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại di động. Hơn nữa thời gian xem không phải là lâu bình thường, không phải chăm chú một cách bình thường.
Diệp Hiểu Hiểu là ông tám số 1 tò mò tới ngứa tim ngứa phổi, nếu như không phải Tần Hoan mỗi ngày như hình với bóng, tuyệt chắc chắn cậu ta sẽ đi qua nhìn trộm.
Khương Hàng chú ý tới trạng thái của Tiêu Mặc, mơ hồ phát hiện ra vấn đề.
Trưa hôm đó, cậu cản Tần Hoan lạii hỏi: “Tiêu Mặc bị sao vậy?”
Tần Hoan lắc đầu, “Chờ sau này sẽ nói cho cậu biết. ”
Những chuyện này, nhất định phải để Tiêu Mặc tự mình nguyện ý nói ra, hắn mới có thể nói cho người khác biết.
Khương Hàng hiểu ý của Tần Hoan, cậu nói: “Nếu có chuyện gì thì nói với tớ, tuy rằng không nhất định có thể giúp được gì, nhưng thêm một người thì thêm một phần lực.”
Cậu dừng lại một chút, rồi nói: “Dư Hải Dược… Cũng có thể giúp một tay. ”
Tần Hoan sửng sốt, “Cậu… Các cậu?”
Khương Hàng nở nụ cười, “Vẫn chưa đâu.”
Ánh mắt Tần Hoan nhìn Khương Hàng có chút phức tạp, hắn do dự một lúc lâu, chậm giọng nói: “Tự cậu… Tự giải quyết cho tốt đi. ”
“Yên tâm đi, anh Tần.” Khương Hàng nói, “Tớ không còn là đứa trẻ như lúc trước nữa.” ”
Tần Hoan vỗ vỗ vai Khương Hàng, không nói gì về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-hoc-hanh-that-tot/1073825/chuong-86.html